Chuong 268: Phat Tai 1
Chuong 268: Phat Tai 1Chuong 268: Phat Tai 1
Đối với từng bước trưởng thành và thay đổi của tụi nhỏ, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy ngạc nhiên đến vui vẻ từ tận đáy lòng.
Đây đúng là một trải nghiệm đặc biệt.
Chỉ là dáng người chúng còn chưa cao, mới bằng ba củ cải xếp lên nhau.
"Nhìn xem nương mang gì về cho mấy đứa này?"
Tô Tiểu Tiểu lấy ra ba xâu gì đó sáng bóng, đỏ rực.
Tiểu Hổ giang tay ra: "Oal Hồ lô ngào đường!"
Dù cho đã nói trước rồi nhưng bọn nhỏ vẫn sẽ buồn, Tô Tiểu Tiểu chưa từng nuôi trẻ nhỏ nhưng có vài chuyện nàng vẫn hiểu được.
Ba nhóc con vui vẻ câm hồ lô đường.
"Nương ăn đi." Ba đứa nhóc đưa nàng.
Tô Tiểu Tiểu lắc cánh tay mập: "Nương phải giảm cân, không ăn đâu, mấy đứa đưa Nhị Cẩu cữu cữu ăn đi."
Ba đứa nhóc bắt đầu oan tù tì. ... Chúng học theo đám trẻ trong thôn.
Tô Tiểu Tiểu không hiểu tại sao chúng lại đột nhiên muốn oan tù tì.
Tiểu Hổ thua rồi.
Nhóc con thở dài, cam chịu đưa hồ lô ngào đường ra trước mặt Tô Nhị Cẩu, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị: "Một viên thôi!"
Tô Nhị Cẩu: "..."...
Vệ Đình cũng ở đó.
Hắn ngồi trên tảng đá dưới gốc cây to ở cửa thôn.
Hắn mặc áo vải thô, đầu tóc đen dùng trâm đồng búi đơn giản.
Rõ ràng chỉ ăn mặc quê mùa, nghèo khổ nhưng nhìn hắn lại thanh lịch, xuất trân như một tiên nhân ẩn cư.
Hắn lặng lẽ nhìn về phương xa, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, cả người bị một nỗi buồn bã, u sầu bao phủ.
"Vệ Đình!"
Tô Tiểu Tiểu gọi hắn.
Vệ Đình thu cảm xúc lại, ánh mắt trống rỗng thay đổi, khôi phục lại vẻ lạnh lùng không cho người khác tới gần như thường ngày.
Hắn quay đầu nhìn Tô Tiểu Tiểu. Ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu lên người nàng và mấy đứa trẻ, cảnh tượng như bị đóng băng.
Khói bếp lượn lờ bốc lên từ trong ngôi làng, nàng mang theo khói lửa nhân gian, đi về phía hắn - người đã chìm trong địa ngục vô gián từ lâu.
"Vệ Đình, chàng đến đây đợi ta sao?" Nàng chắp tay sau lưng, nghiêng đầu, mỉm cười với hắn: "Có phải đợi lâu lắm rồi không?"
Vệ Đình nhẹ nhàng quay mặt đi, nhìn Tô Nhị Cẩu đang nô đùa với ba đứa nhỏ: "Là đám Đại Hổ muốn tới."
"Ồ”" Tô Tiểu Tiểu nhướn mày, không tin.
"Về thôi." Mặt hắn lạnh tanh, hắn đứng dậy, chống quải trượng đi về phía Tô gia.
Tô Tiểu Tiểu cũng đi theo sau hắn.
Ba nhóc con với Tô Nhị Cẩu cắm đầu cắm cổ chạy phía trước, cả thôn đều là tiếng cười giòn giã của bọn chúng.
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Thể lực với tinh thần của bọn nhóc này đồi dào thật đấy! Cả một ngày, ta sắp mệt lả ra rồi mà Nhị Cẩu còn có thể lên nóc nhà lật ngói."
"Không phải nàng cũng là con nhóc sao?”
"Nói ta là con nhóc, chàng thì bao lớn chứ?”
"Lớn hơn nàng."
"Ta đương nhiên biết chàng lớn hơn ta rồi, đến con cũng có tận ba đứa."
Vệ Đình không nói nữa.
Nếu đã nhắc đến tuổi tác, Tô Tiểu Tiểu thuận miệng hỏi: "Vệ Đình, sinh thân của chàng vào ngày nào thế?"
Vệ Đình: "Nàng hỏi chuyện này làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu thong dong: "Hỏi thôi, sinh thần của ta là mồng một tháng chạp, cha ta với Nhị Cẩu là hai chín tháng giêng, cũng là cuối tháng, sắp tới rồi, còn chàng thì sao?"
Vệ Đình không nói gì.
Tô Tiểu Tiểu bĩu môi: "Người ta bảo tuổi tác của nữ nhi là bí mật, chàng cũng thế à. Thôi được rồi, ta không hỏi chàng nữa, chàng nói cho ta biết vê đám Đại Hổ là được rồi."
Vệ Đình nói: 'Ngày mồng một tháng sáu."
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt: "Mồng một tháng sáu?"
Tất thiếu nhĩ?
Có điều tết thiếu nhi tính theo dương lịch, sinh nhật của ba nhóc con kia tính theo âm lịch.
Hai người cứ nói chuyện, bất giác đã về tới nhà. Tô Tiểu Tiểu nhún vai: "Lúc đầu còn thấy đường rất dài, bây giờ chưa được bao lâu đã đi hết rồi."