Chuong 269: Phat Tai 2
Chuong 269: Phat Tai 2Chuong 269: Phat Tai 2
Vệ Đình như đang nghĩ gì đó, ánh mắt khẽ động nhưng không mở miệng.
Lão cha Tô với Tiền Đại Nương làm ruộng cả buổi chiều, mệt đến lả người, lúc này đang ngủ bù trong phòng.
Tô Tiểu Tiểu không đánh thức ông dậy, nàng nhẹ nhàng dắt hắn vào nhà.
Sau đó nàng quay lại phòng mình, vừa đặt mông xuống ghế, nàng đã cởi túi tiền ở eo, đổ mấy đồng xu bên trong ra bàn.
Hôm nay kiếm được ba mươi lạng, lúc trước Hạng Trọng Hoa đưa hai mươi lạng tiền khám bệnh nữa, còn có điểm tâm với thịt lợn kho mấy ngày nay kiếm được mười lượng, tổng tất cả lại có sáu mươi lượng.
Nhưng chỉ còn thừa mấy đồng xu thế.
Còn có bạc phải trả cho Tô Ngọc Nương...
Tất cả đều bị tiêu sạch rồi!
Hu hul Xót ruột quái
Cót két
Cửa mở ra.
Tô Tiểu Tiểu lập tức ngồi thẳng dậy, biến thành con khổng tước béo kiêu ngạo.
Vệ Đình thản nhiên đi qua, liếc nhìn tiền xu trên bàn và cả giấy nợ nàng cầm trong tay.
Giấy nợ Tôn chưởng quầy viết.
Hôm nay trước khi ra cửa, Tô Tiểu Tiểu hùng hồn nói với Vệ Đình, bản thân đi kiếm khoản kếch xù, kết quả nàng kiếm về một tờ giấy nợ.
Vì tránh bị chế giễu, nàng thản nhiên cất tờ giấy nợ lại: "Ta gửi tiền vào trang rồi! Một khoản lớn luôn
Ban đầu nàng tưởng Vệ Đình sẽ nói gì đó đại loại như à, thế sao? Bằng chứng đâu?
Nào ngờ Vệ Đình chẳng nói thêm câu nào, hắn trực tiếp đặt túi tiền lên bàn nàng.
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt: "Cái gì thế?"
"Nhặt được.'
Vệ Đình nói.
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tô Tiểu Tiểu mở túi tiền ra xem: "Wow!"
Hai đĩnh bạc trắng phaul Hai tờ ngân phiếu trị giá năm mươi lượng!
Phát tài rồi! Phát tài rồi. Mắt Tô Tiểu Tiểu sáng lên: "Vệ Đình, chàng cho nhà ta dùng số tiền này sao?"
Vệ Đình nhẹ nhàng: "Đã bảo nhặt được rồi."
Người áo đen đến khố cũng bị lột ra một lượt: Ngài có thể nói gì đó đáng tin hơn chút không?
"Hí hít
Lại có vốn khởi nghiệp rồi!
Tô Tiểu Tiểu vui vẻ cất túi tiền đi: "Vệ Đình, chàng giàu thật đấy nhỉ!"
Kể từ lần gặp Cảnh Nghi và thủ hạ của hắn ta trên đường cái, nàng không đi tới bên đó nữa.
Không ngờ Vệ Đình lại tới đào kho báu ral
Nàng đâu biết Vệ Đình không đào, hắn lừa bịp.
Gấp đôi vào ngày cuối cùng của vé tháng, hắn đầu tư cho ba nhóc hổ con cũng không có gì không tốt cả nhỉ?
Bị lừa một trận, tên áo đen kinh ngạc đến ngu người, rốt cuộc khoảng thời gian này ngài đã trải qua gì thế, sao lại học được cách lừa tiên rồi?
Tô Tiểu Tiểu chống cằm nhìn hắn: "Vệ Đình, chàng càng ngày càng quan tâm ta rồi phải không?”
Vệ Đình lạnh lùng liếc nàng, không mặn không nhạt nói: "Mỡ nàng giảm được dồn cả lên mặt rồi?"
Mẹ kiếp!
Đây là đổi cách khác để mắng nàng mặt dày sao?!
Rốt cuộc trước đây tên này làm gì? Ăn nói giỏi thế? Tân khoa trạng nguyên à? Cái loại một mình khẩu chiến quần nho sao?
Thôi vậy, nhìn vào đống ngân lượng này, tha cho chàng đấy!...
Tô Tiểu Tiểu đến lão Tô gia một chuyến, trả lại tiền cho Tô Ngọc Nương.
Tô Ngọc Nương tiều tụy đi trông thấy.
Người ta ở cữ thì hồng hào ra, nàng ấy lại cô đơn, tịch mịch.
Nghĩ cũng không có gì lạ, tục ngữ nói rất hay, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, dăm bữa nửa tháng vê nhà mẹ sẽ khiến người ta chỉ trích.
Đừng nói đến nàng ấy lại còn đẻ con ở nhà mẹ, xong còn ở cữ ở đó.
Nàng ấy càng ở lâu, lời đám tiếu trong thôn lại càng nhiều, đặc biệt là lần trước Trịnh gia cho người tới còn xảy ra tranh chấp với nàng ấy, khiến Châu thị ở bên cạnh nghe được.
Châu thị hay buôn chuyện, tối đó bà ta đã lan truyên chuyện này ra ngoài.