Chương 270: Có Tiên 1
Chương 270: Có Tiên 1Chương 270: Có Tiên 1
Người trong thôn kính trọng lão Tô gia là thật, nhưng họ cũng mang tư tưởng cổ hủ và có lòng hóng chuyện.
Ngoài ra, mâu thuẫn của Tô Ngọc Nương với người nhà mẹ cũng ngày càng gia tăng.
Người lão Tô gia hy vọng nàng ấy một vừa hai phải, nếu Hưng Ca Nhi đã thành tâm hối cải, nàng ấy đừng làm cao nữa, quay lại sống với Hưng Ca Nhi đi.
Nữ nhân kia cũng chỉ là thiếp, chẳng gây nổi sóng to gió lớn gì, Trịnh gia nhiều người, có thêm đứa trẻ cũng chỉ thêm một miệng ăn thôi, không cân nàng ay phải phí tâm phí sức.
Nàng ấy thích nuôi thì nuôi, không thích thì xem như không thấy là được.
Tô Ngọc Nương nuốt không trôi cục tức này, sống chết cũng không quay về.
Sắc mặt Tô lão thái thái với trưởng tẩu trong nhà không dễ nhìn nữa.
Phương thị thương nữ nhi nên cũng không chê bai gì, nhưng trong lòng bà ta vẫn không đồng ý với cách làm của nữ nhi, bà ta khuyên nữ nhi đừng làm tổn hại đến tình cảm phu thê, dù sao cũng phải sống qua ngày, đừng đẩy nam nhân ra quá xa.
Trên dưới cả nhà đều không có ai thực sự đứng trên lập trường của Tô Ngọc Nương để hiểu cho nàng ấy.
Người trong thôn nhìn nàng ấy thế nào, Tô Ngọc Nương thực sự không quan tâm.
Thứ nàng ấy quan tâm là người trong nhà.
Nhưng đối với người nhà, nàng ấy đã là người ngoài.
"Có lúc ta rất ngưỡng mộ muội." Tô Ngọc Nương ngồi trên giường, rầu rĩ nói.
Tô Tiểu Tiểu nhướn mày: "Ta cũng rất ngưỡng mộ bản thân mình."
Tô Ngọc Nương nghiến răng: "Đừng làm gián đoạn cảm xúc của tai"
Tô Tiểu Tiểu bĩu môi: "Hung dữ thật đấy!"
Tô Ngọc Nương hít sâu một hơi, tự mình nối lại dòng cảm xúc vừa đứt gãy, nàng ấy nói tiếp: "Ta ngưỡng mộ muội có thể kén rể."
Thông thường, chỉ có nhà không sinh được nhi tử mới để nữ nhi kén rể đến ở để kế thừa hương khói cho gia đình.
Nhưng tiểu Tô gia có Tô Nhị Cẩu, tìm người ở rể trong tình huống này khiến cho Tô Thừa - gia chủ một nhà phải gánh vác áp lực rất lớn.
Nhưng Tô Thừa thà để bản thân bị người ta đâm chọc sau lưng cũng không muốn ga nữ nhi tới nhà khác chịu khổ.
"Muội có một người cha tốt." Tô Ngọc Nương nói.
"Đương nhiên, cha ta rất tốt!" Tô Tiểu Tiểu cũng cảm thấy lão cha mình là phụ thân tốt nhất nhất nhất thiên hạ, mặc dù hành sự hơi lạc quẻ nhưng ông ấy thương nàng thật lòng.
Cha Tô Ngọc Nương cũng giống Phương thị, không có chủ kiến, mọi chuyện trong nhà do Tô lão gia tử làm chủ.
"Có lẽ là gia gia tỷ quá mức mạnh mẽ."
Có lúc một phụ thân mạnh mẽ sẽ nuôi dạy ra một hài tử thiếu chủ kiến.
"Có lẽ vậy." Tô Ngọc Nương không quan tâm: "Nếu ta cũng chọn rể thì tốt biết mấy."
Tô Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm nàng ấy: "Nói cũng đúng, tính cách tỷ khá phù hợp để kén rể đấy."
Tô Ngọc Nương có chủ kiến, có đầu óc, tính cách mạnh mẽ, dũng cảm, cầm lên được, bỏ xuống được, có mắt nhìn, có thể buôn bán.
Tô Ngọc Nương nghe quá nhiều lời phản đối, vừa thấy ý kiến khác, nàng ấy không khỏi ngạc nhiên.
Tô Tiểu Tiểu chẹp miệng: "Đừng nhìn ta như thế, là ta, ta cũng không chấp nhận nổi. Hai người ở bên nhau thì nên một lòng một dạ với nhau, nếu không sao có thể nói "nguyện có người trong lòng, bạc đầu cũng không xa"?"
"Nguyện có người trong lòng, bạc đầu cũng không xa." Tô Ngọc Nương thầm cảm động: "Nếu như có một ngày Vệ tiểu lang cũng phản bội muội, muội sẽ làm thế nào?”
Tô Tiểu Tiểu xua tay: "Chàng sẽ không đâu!"
Bởi vì bọn họ vốn chẳng phải phu thê thực sự!
Nói gì đến phản bội đây?
Có ngày mỗi người một nơi, bạc đầu cũng chẳng gặp lại.
Đây là kết cục của nàng và Vệ Đình.