Chuong 2692: Kieu Ngao Thi Uy 3
Chuong 2692: Kieu Ngao Thi Uy 3Chuong 2692: Kieu Ngao Thi Uy 3
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn hắn ta: "Huynh không có liên lụy bất cứ ai cả. Nói thật, chính chúng ta là người liên lụy đến huynh. Những kẻ đứng sau này là đang nhắm về phía chúng ta mà tới, là do chúng ta một hai phải điều tra một ít bí mật cho nên mới chọc giận đến hắn, khiến hắn trả thù lên đâu Bách Hoa Cung, Thiên Dao sư huynh, huynh có hận chúng ta không?”
Thiên Dao lộ ra ánh mắt kiên định mà lắc đầu.
Nếu không có bọn họ toàn lực bảo vệ, Bách Hoa Cung đã thất thủ vào ngày Thất đại phái tấn công Bách Hoa Cung, nếu như Bách Hoa Cung bị luân hãm thì hắn ta đã mất mạng từ lâu.
Nhiều thứ trên thế giới vốn không thể phân biệt được với nhau.
Từ ngày đầu tiên Lăng Vân gặp được Tô Tiểu Tiểu, số phận của mọi người đã gắn bó với nhau.
Bọn họ là bằng hữu, là thân nhân, cũng là sinh tử chỉ giao.
Khi Tô Tiểu Tiểu đi ra thì trời đã sáng.
Mọi người đều lộ ra vẻ khẩn trương mà nhìn về phía nàng.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Thiên Dao sư huynh không sao rồi."
Hạnh Nhi nhìn về phía nàng với đôi mắt đỏ hoe: "Tiểu thư..."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười vỗ vai nàng ta một cái: "Không sao, không phải vẫn còn Vệ Đình và đại biểu ca của ta sao?"
Dù sao nàng cũng đã không thể theo kịp cuộc quyết đấu của Long Sơn.
Cho nên Vệ Đình, Tô Mạch, mọi chuyện đành dựa vào mọi người rồi.
Long Sơn.
Mọi người đã chuẩn bị xong.
Tô Tiểu Tiểu mãi vẫn chưa xuất hiện, cuối cùng bị các trưởng lão huỷ bỏ cơ hội.
Nhiếp bà bà nắm chặt tay, nghiến chặt răng.
Nghiệt đồ!
Bản thân vất vả cược nàng đến bốn ngàn lượng!
Vậy mà nàng chạy trốn rồi!!!
"Không phải xảy ra chuyện gì chứ?" Cung chủ lo lắng cho nhi tức.
Vệ Đình nói: "Mẫu thân yên tâm đi, Liệp Ưng và Kim Điêu đều đã đi, nếu như Bách Hoa Cung gặp chuyện không may, chúng nó sẽ biết bay đến báo tin."
Ngũ Hổ đã ở Bách Hoa Cung.
Chỉ là Tạ Cẩn Niên đang ở Long Sơn, để không bị bắt, tiểu nguyên soái Ngũ Hổ cũng không tiện xuất hiện."
Thần sắc cung chủ hơi bớt giận, nói với Vệ Đình và Tô Mạch: "Các ngươi cũng nên cẩn thận."
Hai người gật đầu.
Vệ đình nhìn liếc xung quanh, bất ngờ bắt gặp một ánh mắt.
Hắn đang nhìn mình?
Vệ Đình không dời mắt, ngược lại nhìn thẳng vào đối phương.
"Người của Đoạn Tràng Tản, hiệp khách giang hồ." Tô Mạch nói.
Trận hỗn chiến chia thành hai trận, người Đoạn Tràng Tản nằm trận đầu tiên.
Lúc đó Tô Mạch lập tức chú ý đến người này.
"Ngươi cẩn thận một chút, ánh mắt người này có chút không tốt."
Vệ Đình cổ quái hỏi: "Ta có đắc tội hắn sao? Ta không nhớ đã gặp hắn ở đâu, các ngươi nhớ không?”
Vệ Lục Lang lắc đầu.
Tô Mạch cũng nói không nhớ rõ.
Cảnh Bảo Bảo nói rằng: "Có lẽ bởi vì dung mạo người đấy."
Vệ Đình: Nghịch tử!
Lần này lên túi tổng cộng có ba đoạn đường, đoạn thứ nhất là leo vách đá, đoạn thứ hai là đường núi, cuối cùng là lên đến đỉnh vách đá không có đường nên chính mình phải tự tìm.
"Nếu không có đường nào, chẳng phải là không có người đi lên sao? Làm sao ngươi lại đem long tinh đặt ở trên đó?”
Vệ Lục Lang lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Cung chủ nói: "Là tổ tiên của Hạ Hầu gia đã mang lên đó để thờ cúng. Theo ghi chép lại lúc đó là thang dây sắt được xây dựng, nhưng sau này xích sắt bị chặt đứt, cho nên cuối cùng mới không có người đi lên.”
Vệ Lục Lang nhìn về phía dãy núi sừng sững ở trong mây mù: "Nếu nói vậy... Còn phải tự mình tìm đường di sao?”
"Nếu sợ thì có thể bỏ quyền. Dù sao thì trong số các ngươi cũng có một người bỏ quyền rồi."
Một giọng nói khinh thường của nam tử vang lên.