Chương 2694: Trận Chiến Cuối Cùng 2
Chương 2694: Trận Chiến Cuối Cùng 2Chương 2694: Trận Chiến Cuối Cùng 2
Bốn phía lập tức vang lên một mảnh hít ngược một ngụm khí lạnh.
Không phải chứ?
Cứ như vậy mà bị loại trừ sao?
Nhanh như thế sao?
Vừa mới đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Thu Y ôm lấy chiếc đùi bị gãy, sau đó nhịn cơn đau nhức xuống mà nhìn về phía Vệ Đình với đôi mắt rực lửa.
Vệ Đình đáp lại hắn ta bằng một nụ cười kiêu ngạo.
Không sai, mới vừa rồi chính là do hắn làm.
Hắn và Tô Mạch đã cố tình tụt lại phía sau, chính là vì chờ đợi một cơ hội đánh lén.
Tô Mạch che chắn cho hắn, còn hắn sẽ nhân cơ hội bắn ra ám khí để cắt đứt dây thừng của Thu Hàn Y, đồng thời trên ám khí cũng được sát thêm một lớp hãn dược để khiến hắn không còn lực xoay người.
"Ngươi...
Thu Hàn Nhất gắt gao nhìn chằm chằm vào Vệ Đình.
Những lời tàn nhẫn mình vừa mới nói đó đã bị tát vào mặt, Đoan Mộc Vân là cố ý!
Vệ Đình tựa hồ đã nhìn ra hắn ta đang chửi thầm, cho nên khóe miệng lập tức cong lên: "Ta cố ý đấy thì sao? Thu thiếu chủ có thể làm gì được ta? Chân gãy của ngươi có thể leo lên được không?”
Thu Hàn Y tức muốn chất.
"Đi
Tô Mạch nói với Vệ Đình.
Họ còn phải mau chóng lên núi, cho nên không có thời gian dây dưa với Hàn Thu Y.
"Chúng ta tới rồi!"
Vệ Đình cao hứng nhướng mày, chỉ nhún ngón chân một chút là đã sửng sốt bay lên không trung.
" Các ngươi xem! Nhanh quát"
"Vừa rồi là ai nói Đoan Mộc Vân không giỏi khinh công hẳn là đã bị vả mặt rồi đúng không? Theo ta thấy, cú nhảy này là đẹp nhất trong trò chơi này!"
"Đợi đã, các ngươi có cảm thấy khinh công của Đoan Mộc Vân có chút quen mắt không?”
Vừa dứt lời là đã có người nhận ra: "Đó là Lưu Tinh Bộ của Thiên Cơ Các!" Mọi người lập tức nhìn về phía Lâu Bất Phàm ở phía sau đám đông.
Trong hốc mắt của Lâu Bất Phàm cũng lập tức xoẹt qua một tia hoang mang.
Tiểu tử này chẳng những biết Phá Thiên Chưởng của Thiên Ngọc Đường, mà còn biết cả Lưu Tinh Bộ của Thiên Cơ Các.
Bảy người nhanh chóng biến mất hoàn toàn vào trong mây mù, cuối cùng không còn nhìn thấy một bóng người nào nữa.
Có người ở lại đây chờ hạng nhất, cũng có người quay lại lôi đài để theo dõi cuộc luận bàn giữa các các đại lão.
Mà đây là chuyện lần nào cũng có, nhưng điểm khác biệt chính là cuộc luận bàn giữa các các đại lão luôn được thực hiện có chừng mực để không gây ra chết người.
Hạ Hậu Khánh và Tạ Cẩn Niên vừa ngồi xuống là đã nhìn thấy dáng người uyển chuyển và nhẹ nhàng của Quỷ Cơ với nhảy lên lôi đài.
Nàng ta mặc bộ quần áo sặc sỡ, để lộ chiếc cổ trắng nõn mịn màng, vòng eo không thể lay chuyển, đôi bàn chân ngọc tinh xảo và xinh đẹp trông giống như trăng non được chạm ngọc.
Cơ phu nhân nhàn nhạt châm chọc: "Đồi phong bại tục."
Cơ Minh Lâu cũng cảm thấy Quỷ Cơ ăn mặc không phù hợp, nhưng trong lòng của hắn ta cũng không tạp niệm, mà chỉ muốn xem võ công của Quỷ Cơ.
Ánh mắt của tên bang chủ Hải Sa phóng ra lục quanh, thậm chí không có ý tốt mà nói: "Nghe nói công phu của tông chủ Tiêu Dao Tông rất lợi hại, không bằng để bản bang chủ tới lĩnh giáo một chút!"
"Được.
Quỷ Cơ cười vũ mi.
"Ngươi yên tâm, bản bang chủ sẽ thương hương tiếc ngọc!"
Bang chủ của bang Hải Sa vung đại thiết chùy lên, sau đó lộ ra vẻ gấp không chờ nổi mà nhảy lên võ đài.
Nhưng nào biết là hắn ta còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị Quỷ Cơ bay lên đạp một chân đi xuống!
Quỷ Cơ ra chiêu nhanh, nhưng rút chiêu còn nhanh hơn.
Chờ đến khi mọi người kịp phản ứng thì nàng đã cười khanh khách mà đứng đó.