Chương 2842: Tam Tiểu Hổ Ra Trận 1
Chương 2842: Tam Tiểu Hổ Ra Trận 1Chương 2842: Tam Tiểu Hổ Ra Trận 1
Sau đó ba đứa nhỏ cũng đến.
"Uống rượu, cụng ly!"
Tiểu Hổ nói với giọng sữa.
Ba đứa nhỏ học theo dáng vẻ của sư phụ, rót sữa trong bình sữa ra, ra dáng ra hình chén qua chén lại với Hạ Hầu Khanh.
Hạ Hầu Khanh bị chọc cười ha ha, nhiều lần cười nghiêng ngả trên đất.
"Cưỡi ngựa lớn!"
Tiểu Hổ nói.
"Ngựa cái gì?"
Hạ Hầu Khanh không hiểu.
Nhị Hổ khoa tay múa chân nói: "Giá giá giái"
Hạ Hầu Khanh mơ hồ chớp mắt một cái, lập tức hiểu ra.
Đùa cái gì vậy?
Ông ta đường đường là thành chủ Phong Đô Thành, có thể quỳ trên đất làm ngựa lớn cho mấy đứa nhỏ cưỡi à?
Đại Hổ đáp lại hai thối đệ đệ: "Thành chủ gia gia uống say nên không còn sức, mà các ngươi còn muốn cưỡi ngựa!"
Nhị Hổ đứng dậy nói: "Gia gia sức lớn, đi tìm gia gia cưỡi ngựa!"
Tiểu Hổ nhảy lên: "Tìm gia gia cưỡi ngựa! Gia gia gia gia! Thích nhất là trèo lên gia gia!"
Hạ Hầu Khanh vừa nghe thì mất hứng, giận tái mặt nói: "Ai nói ta không còn sức? Đi lên! Cho các ngươi xem ai mới là con ngựa lợi hại nhất!"
Thường quản gia ở cửa trợn mắt há mồm, kinh hồn bạt vía.
Ngài đã uống bao nhiêu rượu vậy?
Sau khi tỉnh rượu liệu có muốn cho mình một đao không?
Hạ Hầu Khanh say khướt quỳ trên đất: "Mau lên đây!"
Đại Hổ lên trước.
Eo Hạ Hầu Khanh hơi trùng xuống.
Ách... đứa nhỏ này thật nặng.
"Có được không?" Lăng Vân thấy ông ta nghẹn đỏ mặt thì hỏi. Nam nhân không thể không được!
Hạ Hầu Khanh nghiêm mặt nói: "Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ, các ngươi cùng lên đi!"
Nhị Hổ, Tiểu Hổ sột soạt bò lên.
Một quả cân nhỏ, hai quả cân nhỏ, ba quả cân nhỏi
Thắt lưng Hạ Hầu Khanh kêu một tiếng răng rắc.
Thường quản gia sợ tới mức không dám nhìn.
"Không được để bọn chúng xuống." Lăng Vân nói.
Hạ Hầu Khanh cắn răng nói: "... Đi! Ta muốn cho ngươi xem, ta và Đoan Mộc Kỳ ai mới là cha ngươi!"
Tiểu Hổ quay tay hét: "Giá giá giát"
Hạ Hầu Khanh: mấy quả cân các ngươi còn kéol
Hạ Hầu Khanh vác ba quả cân, bò trong phòng giống như trôi qua một giáp.
Ách... đi ba bước.
"Ngựa cưỡi dừng rồi." Tiểu Hổ nghiêm túc xua tay nhỏ bé.
Nhị Hổ thở dài: "Chúng ta vẫn nên xuống thôi."
Hạ Hầu Khanh: "Không được xuống!"
Ông ta tuyệt đối không được thua Đoan Mộc KỳI
Thường quản gia nhìn trời thở dài.
Ngày mai phải xin thay người thôi nếu không hắn ta sợ sẽ bị thành chủ diệt khẩu.
Hạ Hầu Khanh ở Thanh Vân cung đợi đến khi chạng vạng mới ngồi lên xe ngựa trở về phủ thành chủ.
Uống canh giải rượu, ngủ một canh giờ, người cũng tỉnh táo lại.
Thường quản gia canh ở trước giường, không dám thở mạnh.
Hạ Hầu Khanh thản nhiên nói: "Ngươi đi ra ngoài đi."
"Vâng!"
Chân Thường quản gia như bôi mỡ ra khỏi phòng, sợ chậm một bước sẽ bị thành chủ diệt khẩu.
Hạ Hầu Khanh nhắm mắt lại, đỡ trán, gân xanh thái dương nổi lên.
"Ta đã làm gì...'
Một khắc sau, Hạ Hầu Khanh từ trong phòng đi ra. Thường quản gia vội khom mình hành lễ: "Thành chủ."
Hạ Hầu Khanh há miệng thở dốc: "Quên đi, ngày mai đi Bách Hoa Cung."
Thường quản gia có chút mơ hồ, lời này có ý gì?
Chẳng lẽ ngài vừa trở về từ Bách Hoa Cung lại muốn đi nữa?
Ngài cứ ở Bách Hoa Cung luôn đi!
"Thành chủ, ngài có đói bụng không? Ta bảo phòng bếp hầm canh sâm."
Thường quản gia thâm oán trong lòng, trên mặt cung kính nếu không cũng không sống được tới bây giờ.
Vẻ mặt Hạ Hầu Khanh phức tạp nói: "Không cần, lấy cái đèn lồng, ta đi tới chỗ nhị thúc một chuyến."
Nói xong, Thường quản gia hơi đau lòng nhìn thành chủ nhà mình một cái, thấp giọng nói: Vâng”
Nghĩ tới cái gì, Hạ Hầu Khanh lại nói: "Gọi lão Nhị tới đây trước đi."
"Vâng"