Chương 2843: Tam Tiểu Hổ Ra Trận 2
Chương 2843: Tam Tiểu Hổ Ra Trận 2Chương 2843: Tam Tiểu Hổ Ra Trận 2
Thường quản gia đi gọi Tạ Cẩn Niên tới.
“Nghĩa phụ.”
Tạ Cẩn Niên chắp tay hành lễ.
Hạ Hầu Khanh hỏi: “Triệu trưởng lão tỉnh rồi?”
Tạ Cẩn Niên nói: “Tỉnh rồi, nghe thấy chuyện của Lưu trưởng lão, hắn thật sự rất sợ, Lê trưởng lão và Hải trưởng lão cũng về rồi.”
Hạ Hầu Khanh lại nói: "Hai người họ có giấu chuyện gì không?"
Tạ Cẩn Niên lắc đầu: "Đã thử, không có."
Hạ Hầu Khanh không hỏi cụ thể về quá trình thử, cũng không biết là mệt tâm, hay là tin tưởng Tạ Cẩn Niên.
"Lưu trưởng lão có nói cái gì không?”
"Không, miệng của hắn rất cứng."
"Vậy giết đi."
Phạm nhân không hỏi ra được manh mối thì không có giá trị để giữ lại.
Tạ Cẩn Niên cũng không bất ngờ, bình tĩnh đáp lại: "Vâng, nghĩa phụ."
Nhân tính phức tạp lại hay thay đổi, mỗi người đều có quy tắc riêng của mình, Hạ Hầu Khanh có lúc do dự thiếu quyết đoán thì cũng có mặt quả quyết tàn nhẫn.
Ông ta rất tự phụ cũng rất cố chấp, chỉ muốn tin những gì bản thân tin tưởng.
Một khi đã mất đi sự tin tưởng của ông ta, thì ông ta sẽ trở nên lãnh khốc tàn nhẫn hơn ai khác.
Xử tử Như phu nhân, vứt bỏ Hạ Hầu Tranh, hành quyết Lưu trưởng lão đều là như vậy.
Phàm là chuyện thì đều có ngoại lệ.
Không biết Hạ Hầu Nghi... có thể trở thành ngoại lệ đó hay không.
Tạ Cẩn Niên nhìn Hạ Hầu Khanh rời đi.
Một con chim nhỏ màu đen đậu trên vai y.
Rõ ràng là Ngũ Hổ giả dạng thành quạ đen.
Tạ Cẩn Niên dùng ánh mắt ra hiệu Ngũ Hổ.
Ngũ Hổ bất động.
Tạ Cẩn Niên lấy ra một viên thức ăn cho chim. Ngũ Hổ: "Tập viên! Tập viên!"
Tạ Cẩn Niên: "Không cho."
Ngũ Hổ quay đầu: "Ngũ Phủ không đi!"
Lúc này, kim điêu ngậm một cái hộp nhỏ xoay quanh hạ xuống đặt vào tay Tạ Cẩn Niên.
Bên trong nặng trĩu thực ăn cho chim, dùng số tiền lớn để mua.
Ngũ Hổ nháy mắt mấy cái, đầu nhỏ cọ cọ vào mặt y: "Theo ý ngươil"...
Ngọn đèn mờ ảo.
Hạ Hầu Nghi yên lặng ngồi trên xe lăn.
Con rối trong viện đã bị hai vị trưởng lão đánh chất.
Ban đầu ông ta dùng con rối này để bảo vệ nhị thúc ông ta, chỉ là không nghĩ rằng ông ta cho bốn con, hôm nay bắt được lại có bảy con.
Nhị thúc của ông ta đã tự mình nuôi con rối.
Ông ta đứng ở phía sau xe lăn, vẻ mặt phức tạp nhìn rất lâu cuối cùng tim như bị đao cắt mở miệng: "Nhị thúc, tại sao?"
Đương nhiên nhị thúc không thể trả lời ông ta.
Nhị thúc bị bệnh nhiều năm, từ lâu đã không thể mở miệng nói chuyện.
Nào biết trên xe lăn đột nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp: "Cái gì tại sao?"
Hạ Hầu Khanh giật mình, đi lên phía trước nhìn không thấy người nào, lại nghi ngờ có phải bản thân nghe nhâm hướng hay không, nhìn xung quanh một lần ngoại trừ Thường quản gia ở cửa thì không có người thứ ba.
Ông ta kinh ngạc đi lên trước vài bước: "Nhị thúc?"
Xe lăn chậm rãi vòng lại, ánh mắt Hạ Hầu Nghi lạnh như băng nhìn ông ta.
Xe lăn chuyển động thì không có gì kỳ lạ, đây là do Thiên Cơ Các thiết kế cơ quan, chỉ cần dùng một cái dây nhỏ trên tay vịn giật lại là có thể làm cho xe lăn di chuyển qua.
Thực sự khiến Hạ Hầu Khanh chấn động chính là giọng nói kia.
"Nhị thúc... vừa nói chính là ngươi nói sao?”
"Không phải ngươi muốn hỏi ta vì sao sao?"
Hạ Hầu Nghi nói rất chậm, giọng cũng già dặn hơn vài năm trước nhưng tuyệt đối không giống như người mất giọng nói.
“Ta nói cho ngươi."
Ông ta không nguy biện hay lấp liếm cái gì, nói thẳng khiến Hạ Hầu Khanh trở tay không kịp. Hạ Hầu Nghi giống như không thấy sợ hãi của Hạ Hầu Khanh, thản nhiên nói: "Ta muốn sống, lấy lại những thứ thuộc về ta."