Chương 2845: Lộ Mặt Thật 2
Chương 2845: Lộ Mặt Thật 2Chương 2845: Lộ Mặt Thật 2
Cơ thể Hạ Hầu Khanh bắt đầu co rút, tay chân bắt đầu run lên.
MA......d.......
Cuối cùng cổ họng ông ta cũng thông lại chỉ có thể phát ra tiếng a a khàn khàn.
Ông ta muốn kêu lớn tiếng hơn chút nữa để Thường quản gia ở bên ngoài nghe thấy.
Nhưng vào lúc này, một tiếng quát vang lên ở bên cạnh: “Ngươi là ai? Vì sao chia rẽ quan hệ của ta với nhị thúc?”
Giọng nói này, giọng điệu nói chuyện đúng là giống với ông ta như đúc!
Người nọ chậm rãi đi tới: 'Là ngươi hãm hại nhị thúc tat”
Chợt Hạ Hầu Khanh vô cùng sợ hãi nhìn kỹ lại, người nọ cầm một cái mặt nạ da người đeo lên trên mặt mình.
Đây là gương mặt của Hạ Hầu Khanh.
Cùng lúc đó Hạ Hầu Khanh cảm giác trên mặt truyền tới cảm giác đau như lửa đốt, da mặt giống như bị thiêu cháy, ngũ quan như tê dại khiến ông ta đau đến lăn lộn trên đất.
Ông ta cố gắng rít gào nhưng giọng nói yếu ớt rất nhanh bị người kia che đi: "Tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói! Nếu không ta không tha cho ngươi! Ngươi đứng lại cho ta”
Tầm mắt và ý thức của Hạ Hầu Khanh đồng thời trở nên mơ hồ.
Trong hoảng hốt, ông ta thấy hai bóng người phá cửa sổ đi ra.
Bên ngoài phòng truyền tới tiếng gọi ầm ï của Thường quản gia: "Thành chủ! Người đi đâu vậy? Thích khách để thị vệ đi bắt là được!"
"Người này hãm hại nhị thúc ta, ta phải tự mình bắt được hắn!"
"Thành chủ! Thành chủ!"
Thường quản gia đuổi theo.
Hạ Hầu Khanh tuyệt vọng.
Cũng không biết có phải do bản thân bị ảo giác hay không, ông ta vậy mà thấy nhị thúc đứng lên từ xe lăn.
Hạ Hầu Nghi ngồi xổm xuống, tìm kiếm trên người ông ta.
Sau một lúc tìm, nhướng mày: "Hả?”"
Trong đầu Hạ Hầu Khanh đột nhiên hiện lên gương mặt Vân Lẫm. Ông ta giữ lấy một tia lí chí cuối cùng, mạnh mẽ cắt nát đầu lưỡi của mình.
Đau đớn lập tức khiến ông ta tỉnh táo, ông ta đánh ngã Hạ Hầu Nghi, bò dậy xông ra bên ngoài cửa.
“Người đâu... người đâu...
Ông ta khàn giọng vô vọng kêu, dây thanh âm tê liệt căn bản không có cách nào làm rung động.
Ông ta đụng phải một tên thị vệ đang muốn ra lệnh hắn đi bắt Hạ Hầu Nghị, chỉ thấy thị vệ rút trường kiếm ra: "Ngươi là ai?"
Hạ Hầu Khanh gian nan nói: "Ta là thành chủ."
Thị vệ nhìn ông ta một lượt từ trên xuống dưới, đằng đằng sát khí nói: "Kẻ điên từ đâu tới vậy mà trà trộn vào phủ thành chủ giả làm thành chủ! Còn trộm lấy xiêm y thành chủ mặc!"
Thị vệ chém về phía ông taI
Hạ Hầu Khanh nhờ thân pháp tránh thoát nhưng nội lực hỗn loạn khiến ông ta khó vận nội công.
Thị vệ giận dữ nói: "Còn tránh? Người đâu! Thích khách ở trong này!"
Hạ Hầu Khanh nhìn thị vệ đông nghìn nghịt đánh về phía mình, đáy lòng hoảng hốt dùng hết toàn lực, thi triển khinh công trốn ra phủ thành chủi
"Tên thích khách kia còn biết rõ phủ thành chủ, lập tức bỏ xa chúng taI"
"Chia ra đuổi theo!"
"Vâng, lão đại!"
"Chậm đã, hắn mặc xiêm y của thành chủ nhưng không loại trừ nửa đường hắn sẽ cởi ra, để ý người mặc đồ trung y màu trắng."
"Vâng!"
Hạ Hầu Khanh chạy đi lập tức cởi ngoại bào ra ném sang bên đường.
Sau đó tiếp tục chạy theo hướng ngược lại.
Nội lực của ông ta rất nhanh đã cạn kiệt đồng thời lại chịu đau đớn từ thể xác, không biết té ngã bao nhiêu lần.
Ông ta đi ngang qua mấy môn phái, không một ai nhận ra ông ta.
Hoạ vô đơn chí chính là các nơi Phong Đô Thành đều xuất hiện thị vệ lùng bắt thích khách.
Ông ta bỗng bi thương phát hiện: đảo Thiên Sơn to như vậy nhưng lại không có nơi để Chương (649. LỌ Niạt hạt
ông ta ẩn náu. Ngũ Độc Giáo thả chó săn bắt đầu lùng bắt toàn thành. Âm ầm-