Chương 2846: Vệ Tiểu Bảo Làm Loạn 1
Chương 2846: Vệ Tiểu Bảo Làm Loạn 1Chương 2846: Vệ Tiểu Bảo Làm Loạn 1
Sấm xét âm ầm phía chân trời, phút chốc mưa lớn rơi xuống.
Mưa che đi mùi của ông ta, cũng phá hoại cơ thể suy sụp của ông ta khiến ông ta nửa bước cũng khó đi.
Một người bán hàng rong khiêng gánh tránh mưa, đụng ngã Hạ Hầu Khanh.
Người bán hàng rong quát lớn nói: "Đi đường không có mắt àI"
Nói xong tiến lên đạp hai chân ông tai
Hạ Hầu Khanh hai tay ôm đầu, chật vật giống như một con chuột chạy qua đường.
Người bán hàng rong trút giận đủ, ông ta nằm dưới cơn mưa to lạnh như băng, dòng nước chảy xuống cọ rửa ông ta.
Ông ta lại cắt đầu lưỡi, buộc bản thân khôi phục tỉnh táo.
Ông ta khó khăn đứng lên, trong mưa lớn lảo đảo đi trước.
Không biết đã đi bao lâu, cũng không biết đâm mưa bao lâu cuối cùng đã đi tới trước một cái cửa lớn.
Ông ta đập lên cửa.
Kẽo kẹt-
Cửa mở từ bên trong.
Hai đệ tử thiếu niên miễn cưỡng nhìn ông ta.
"Ngươi là ai?"
Một tên đệ tử trong đó hỏi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiếng Lăng Vân đột nhiên xuất hiện ở trong cánh cửa.
Hai đệ tử xoay người hành lễ: "Thiếu cung chủ."
Tên đệ tử vừa mới mở miệng nói: "Thiếu cung chủ, có người đến đây, không biết là ai."
Vân Lẫm cầm dù giấy hỏi: "Người đâu?”
Một đệ tử khác xua tay chỉ ra bên ngoài cửa: "Ở-ơ? Người đâu? Vừa mới nấy còn nằm ở chỗ này."
Hạ Hầu Khanh chạy đi.
Đúng vậy, cả hòn đảo Thiên Sơn, nơi duy nhất ông ta nghĩ sẽ dám nhận "thích khách” như ông ta chính là Bách Hoa Cung. Nhưng khoảnh khắc kia lúc nhi tử xuất hiện, ông ta lại lùi bước.
Ông ta không dám để nhi tử thấy bản thân mình chật vật như vậy.
Huống chi cho dù thấy thì nhi tử cũng không nhận ra ông ta.
Hạ Hầu Khanh chân nông chân sâu bước trên con đường nhỏ lầy lội.
Chạy trong hoảng loạn bị vấp phải một hòn đá.
Đầu ông ta đáp xuống vũng bùn, bùn đục ngầu bắn vào hai mắt và miệng mũi của ông ta.
Ông ta bị sặc ho kịch liệt gần như muốn ho cả phổi ra, nước mắt nóng bỏng cũng chảy ra từ hai mắt.
Không biết qua bao lâu, cơn ho cuối cùng cũng ngừng.
Sức lực của ông ta cũng hao hết.
Ông ta trở mình, không còn sức lực nằm trong cơn mưa.
Ông ta rất nhanh đã thoát được còn nhanh hơn lúc thoát khỏi thị vệ phủ thành chủ lùng bắt, chỉ là lo lắng sẽ bị nhi tử đuổi theo.
Nhưng ông ta thở gấp, bốn phía chỉ có tiếng mưa rơi hiu quạnh, không có tiếng bước chân đuổi theo.
Trong lòng ông ta bỗng có chút mất mát.
Cảm giác triêu tịch mệt mỏi khắp cơ thể, mí mắt ông ta dân nặng trĩu.
Đợi chút.
Ông ta không thể ngủI
Ông ta phải về Bách Hoa Cung báo cho Vân Sương và Vân Lẫm, để bọn chúng coi chừng Hạ Hầu Nghi
Ông ta nhổ trâm cài tóc trên đầu mình xuống đâm vào cánh tay trái của mình.
Đau đớn kịch liệt lại lần nữa làm ông ta lấy lại vài phần tỉnh táo.
Ông ta cắn răng đứng dậy, vô cùng khó khăn bước đi, lảo đảo đi tới trước cửa Bách Hoa Cung.
Đông!
Lúc này, cửa mở.
Ông ta lập tức mở ra, người cũng gục trên mặt đất.
Một đệ tử cầm dù đi tới.
'Sao lại là ngươi?" Đệ tử kỳ lạ hỏi: "Ngươi đi tới đi lui đến cuối cùng là muốn làm gì?"
Hạ Hầu Khanh thở hổn hển nói: "Ta phải... gặp... cung chủ... các ngươi..."
Đệ tử quay lại nhìn vào nơi sâu trong bóng đêm: "Thiếu cung chủ, hắn nói muốn gặp cung chủ!"
Tim Hạ Hầu Khanh đập mạnh, nhi tử chưa đi?
Lăng Vân cầm dù đi tới.
Hạ Hầu Khanh cuống quít nâng tay áo lên không để đối phương nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của mình.
Nhưng nâng mấy lần cũng đều không có sức buông xuống.
"Ngươi tìm nương của ta có việc?"
Lăng Vân thản nhiên nói.
Hạ Hầu Khanh quay đầu đi, dùng giọng khàn khàn nói: "Ta là... thành chủ... phái tới."