Chương 2856: Sư Hồ Tới Rồi 1
Chương 2856: Sư Hồ Tới Rồi 1Chương 2856: Sư Hồ Tới Rồi 1
Giáo chủ Ngũ Độc Giáo là một trong những tâm phúc lớn nhất của Hạ Hầu Nghị, hắn ta tin rằng trong số ít những người này thì hắn ta là người được Thành chủ coi trọng nhất.
Hắn khinh thường cử chỉ đùn đẩy của mọi người, dõng dạc nói: "Nếu nhát gan sợ phiền phức thì có thể rời đi trước! Ta sẽ một mình đem nàng ta về phủ thành chủ!"
Vậy cũng không được!
Nếu như nàng ta không chết, một mình ngươi mang nàng ta về gặp tân thành chủ, bao nhiêu công lao chẳng phải một mình nhà ngươi lãnh hết sao?
Ai cũng có tâm tư riêng, không cần phải nói nhiều nữa.
Giáo chủ Ngũ Độc Giáo chỉ nhàn nhạt đi tới bên cạnh Quỷ Cơ, nâng đế giày bẩn thỉu của mình lên, dẫm lên mặt Quỷ Cơ: "Hừ, nếu chưa chết thì bò dậy cho ta! Nếu không, ta sẽ giết hết đệ tử của ngươi! Ta kêu một tiếng liền giết một người!"
Dư Úy Nhiên tức giận nói: "Các ngươi không phải là đã đồng ý rồi sao, chỉ cần sư phụ ta nhường lại chức vị chưởng môn, các ngươi sẽ không giết các đệ tử Tiêu Dao Tông sao?"
Ngũ Độc Giáo trào phúng nói: "Là bọn họ đồng ý, chứ ta nào có đồng ý."
Dư Úy Nhiên thẹn quá hóa giận: "Ngươi."
Giáo chủ Ngũ Độc Giáo: "Một!"
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên ở phía sau mọi người truyền đến một tiếng đàn du dương.
Sát khí tràn ngập trời đất, như một luồng khí nhẹ nhàng thổi tới hòa lẫn vào trong làn mưa phùn, sạch sẽ đến mức dường như có thể gột rửa linh hồn.
Mọi người lập tức im lặng, dường như ngay cả thời gian cũng dừng trôi.
Giọng nói dễ nghe của một nam tử nhẹ nhàng vang lên: "Bao nhiêu nam nhân lớn như vậy, vậy mà lại bắt nạt một nữ nhân bị trọng thương, thật đúng là mặt dày vô sỉ."
Sắc mặt đám chưởng môn trầm xuống, đặc biệt là giáo chủ Ngũ Độc Giáo.
Hắn ta lạnh lùng xoay người sang chỗ khác.
Những người còn lại cũng rối rít xoay người, để không cản trở tâm nhìn của các chưởng mồn, tự giác dạt sang hai bên đường.
Nên mọi người nhìn thấy một chiếc xe ngựa nguy nga lộng lẫy.
Không có người đánh xe.
Tổng cộng có ba con ngựa.
Dẫn đầu là một con ngựa đen có cái bờm sáng bóng. Người trên đảo không hiểu biết nhiêu về ngựa, để cho bọn họ xem cá bọn họ còn hiểu, chứ ngựa thì không rõ lắm.
Tứ Hổ ngẩng đầu đầy uy nghiêm.
Là một con ngựa lớn tràn đầy tinh lực, Tứ Hổ không chỉ chiếm lĩnh toàn bộ ngọn núi, mà còn cả Hỏa Sát môn với Tiêu Dao Tông cũng bị chiếm địa bàn.
Nên tương đối quen đường.
Nhưng Tứ Hổ không thích đi Hỏa Sát môn.
Vì lần nào đi cũng cảm thấy các đệ tử ở đấy như quỷ chết đói đầu thai, lúc nào cũng nhìn nó chằm chằm rồi chảy nước miếng.
Tứ Hổ nhìn thấy Quỷ Cơ đang nằm trên mặt đất, vội vàng hất cây cột trên người ra, nhanh chóng chạy tới phía Quỷ Cơ.
Bang chủ Hải Sa bang nói: "Là người của Bách Hoa Cung!"
Chưởng môn Thất Thanh môn nhắc nhở nói: "Tránh rai"
Chưởng môn La Hán môn nhìn hướng mà con ngựa chạy tới, nâng cái tay đang nắm chặt thành nắm đấm, hướng về phía Tứ Hổ mà đập tới!
"Tranh-ˆ
Tiếng đàn đột nhiên vang lên, hai lỗ tai La Hán môn đau đớn, đầu đau giống như bị một cái ngân châm châm xuyên qua, đau đớn đến mức hắn ta phải ôm chặt lấy đầu!
Tứ hổ hô hô chạy vội qua đó, dùng cái móng ngựa mà đạp hắn!
Những người còn lại cũng không khá hơn là bao, tiếng đàn vừa truyên vào đầu mỗi người, ai nấy đều cảm nhận được cảm giác đau đớn xuyên thấu hộp sọ.
Chỉ có các đệ từ của Tiêu Dao Tông ở xa nhất canh giữ lối vào của Tiêu Dao Tông là không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nhưng nội lực cao thâm như Dư Úy Nhiên vẫn thấy hơi khó chịu.