Chương 288: Xấu Hổ 1
Chương 288: Xấu Hổ 1Chương 288: Xấu Hổ 1
Để tăng thêm sự tin tưởng, hắn cố ý dùng tới cách gọi "mẫu thân các con", mà từ trước tới nay không dùng tới.
Sử dụng rất tốt với ba đứa trẻ tin vào lời cha mình.
Bọn chúng hiểu chuyện, ngừng động tác leo lên giường lại, nhẹ nhàng đi tới bên gối, nhón bàn chân nhỏ, lần lượt từng người hôn một cái lên mặt Tô tiểu Tiểu.
Cực kỳ nhẹ nhàng, không muốn đánh thức nương.
Cũng rất cẩn thận, giống như bảo hộ đồ quý giá nhất trên đời.
Tô Tiểu Tiểu tỉnh dậy thì đêm đã khuya.
Ngọn đèn dầu trong phòng vẫn sáng, trong chăn có thêm ba tiểu đậu đinh lanh lợi.
Kể từ sau đêm giao thừa kia, tiểu đậu đinh đã trở về ngủ cùng Tô Nhị Cẩu bên kia, nhưng tối nay bọn chúng tới đây chắc cũng không nói gì đi.
Vệ Đình không phản đối.
Ban ngày ba đứa trẻ rất nôn nóng, nhưng sau khi nằm bên cạnh người nào đó, ba đứa trẻ đã yên ổn lại.
Cho dù nàng không làm cái gì, dường như chỉ cần nàng ở đó, là có thể làm ba tiểu tử này thoải mái rất nhiều.
Hắc y cũng rất kinh ngạc với việc lần này.
Ngay cả đại nhân cũng không làm dịu được cảm xúc khó chịu của các tiểu công tử, nữ nhân này lại làm được dễ dàng.
Các tiểu công tử từ khi sinh ra đã bị người ta đuổi giết, từ khi cai sữa đã bắt đầu trốn đông núp tây, không biết đã trả qua bao nhiêu lần không thấy ánh mặt trời, một lần lâu nhất họ trốn trong hầm trú ẩn một tháng.
Khi bọn họ tìm được ba tiểu công tử, bà vú đã chất.
Ba đứa trẻ nằm cứng đờ ở bên cạnh thi thể, thậm chí không còn sức để khóc.
Bọn chúng còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không biết, thậm chí có thể cho rằng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, sống trong bóng tối mới là điêu bình thường.
Sau khi đại nhân đem bọn chúng về bên cạnh mình, liên tục cố gắng, muốn để bọn trẻ trải qua cuộc sống bình thường.
Chỉ tiếc thỉnh thoảng sẽ thấy bọn trẻ như hôm nay, tâm tình nảy sinh bất an.
Giống như... Tuy rằng người bọn trẻ sống dưới ánh mặt trời, nhưng trái tim lại bỏ quên trong góc tối.
Tô Tiểu Tiểu không biết được nội tâm sinh động của hắc y, chính xác mà nói thì nàng căn bản không biết được bên cạnh mình có một người như thế.
Chuyện đầu tiên sau khi nàng mở mắt không phải là kiểm tra thương tích của bản thân, mà là nhìn ve phía ba đứa trẻ đang ngủ say sưa bên cạnh.
Thật đáng yêu, dáng vẻ khi ngủ cũng dễ thương.
Nàng không nhịn được, lấy khuỷu tay chống người lên, cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bà đứa trẻ.
Hôn một cái vẫn chưa đủ, lại hôm thêm vài cái nữa.
Thật mềm nha, còn đàn hồi nữa, dễ để hôn!
Cái này chơi không vui hơn so với búp bê trong tủ kính sao?
Hôn xong, nàng vừa ngước mắt lên: "Ơ... Vệ Đình?"
Vệ Đình không ngủ, đang ngồi ở bàn, trong tay cầm một xấp giấy do nàng và Tô Nhị Cẩu viết... Chủ yếu là do nàng viết.
Nghĩ đến hành động vừa rồi, Tô Tiểu Tiểu rất bình tĩnh hắng giọng một cái.
Hôn con trai người ta vài lần, có phải là hơi quá đáng không?
Trái lại, Vệ Đình cũng không trêu chọc cô, mà là nhìn nàng một cái, hỏi: "Tay không đau à?”"
"Hả? Ồ, ngươi nói cái này à?"
Vệ Đình không đề cập tới cái này nàng cũng thiếu chút nữa đã quên mất, nàng nhìn vào mu bàn tay phải của mình, màu da và cảm giác đã khôi phục bình thường, vết thương cũng khép lại, cơ thể không còn bất kỳ cảm giác khó chịu nào nữa.
Xem ra độc của cây thường xuân cũng không phải quá lợi lại. chỉ có thể làm tê liệt cơ thể một thời gian, sau đó sẽ bị cơ thể con người chuyển hoá một cách tự nhiên.
"Không sao... con đại trùng kia đâu?”
Vệ Đình nói: "Chết rồi."