Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 286 - Chương 289: Xấu Hổ 2

Chương 289: Xấu Hổ 2 Chương 289: Xấu Hổ 2Chương 289: Xấu Hổ 2

Tại sao chuyện đầu tiên khi nha đầu này tỉnh lại là nhớ tới một con hổ?

"Ài, đáng tiếc quá." Tô Tiểu Tiểu than thở: "Thật vất vả mới giết được, hẳn là có thể bán được không ít tiền đâu."

Nếu không sau cùng nàng dốc hết sức để giết hổ làm gì? Cứu Phùng què sao?

Tiền saol

Tất cả đều là một chút tiền lẻ saol

Bộp!

Vệ Đình đem một túi tiên đặt trên bàn cho cô.

Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu sáng lên: "Lại có đồ xài trong nhà rồi?"

Vệ Đình không thay đổi sắc mặt nói: "Nhặt được trên núi."

Đừng nói gì, cái này thật sự có thể coi như là nhặt được trên núi.

Chỉ là thứ nhặt được là con hổ, sau đó lại ra lệnh cho sát thủ hàng đầu nào đó cầm lên thị trấn bán mà thôi.

Ngắt đầu bỏ đuôi thì cách nói này cũng không sai.

"Hì hì." Tô Tiểu Tiểu vui vẻ trở lại!

Cuộc sống có tiền thật tốt nhal

Tô Tiểu Tiểu mở túi tiền ra, đếm qua từng đĩnh bạc, đếm qua đếm lại, dáng vẻ mê tiền kia chỉ thiếu hai mắt không phát sáng mà thôi.

"Đúng rồi, Vệ Đình, ngươi cõng ta trở vê?"

Nàng nhớ mình đã ngất đi khi ở trên núi.

Vệ Đình nhàn nhạt hừ một cái.

Giờ mới phản ứng!

"Chân ngươi không sao chứ?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.

Vệ Đình nhàn nhạt hu một cái: "Nhờ phúc của cô, lại bị què."

Thể chất của người này thật sự không thể tin được, người bình thường nếu bị thương nhiều lân như hắn, đã thành tàn tật từ lâu, mà Vệ Đình dưỡng thương chỉ hai ngày đã tốt ngay.

Nghĩ tới điều gì, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên tỏ ra nghiêm túc: "Vệ Đình, ngươi chiếm lợi của tal"

Vệ Đình nhướng mày một cái: "Ta làm sao có thể chiếm lợi của ngươi?"

Hắn tưởng Tô Tiểu Tiểu nghĩ đến chuyện cõng nàng trở về

"Nếu ngươi muốn chết cóng ở trên núi, lần sau ta sẽ giúp ngươi!" Tô Tiểu Tiểu nâng cằm nói: "Ngươi sờ tay tai"

Vệ Đình nói" “Ta không có!"

Hắn cõng nàng trở vê, hoàn toàn giữ quy củi

Đừng nói hắn không có bất kỳ suy nghĩ không nên có nào, cho dù có, hắn cũng không đến nỗi lợi dụng lúc nàng hôn mê bất tỉnh.

Tô Tiểu Tiểu đưa bàn tay mũm mĩm bị thương của mình ra: "Vậy thì ai đã bôi thuốc trị thương cho ta? Đừng nói với ta, là Nhị Cẩu với Cha ta!"

Trên mu bàn tay của nàng bôi một tảng thuốc lớn, sợ là trong chăn cũng dính một đống bên trên rồi, nhìn một cái là biết thủ pháp của người nào đó rồi.

Vệ Đình không lên tiếng.

Hắc y trên nóc nhà: "Ài, ta đều đã nói rằng nàng không có sao rồi mà, đại nhân người cứ phải uổng công vô ích làm thế nào cũng phải bôi thuốc cho nàng, lần này hay chưa? Bị lừa gạt rồi chứ?

Vệ Đình châm chọc nói: "Bôi thuốc là chiếm lợi, vậy ngươi phải chiếm bao nhiêu lợi từ ta?"

"Vậy là ngươi muốn chiếm lợi lại?" Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu đầy đau khổ: "Sao ngươi có thể làm như vậy?"

Vệ Đình: "...

Sức mạnh của Tô Tiểu Tiểu nói đến là đến.

Nàng sờ lên khuôn mặt bầu bĩnh của mình, rầu rĩ than thở nói: "Ta vẫn còn mập, ngươi đã có suy nghĩ không yên phận, ngày nào đó ta gầy đi, trở lên xinh đẹp hơn, ngươi chẳng phải sẽ si mê ta, điên cuồng vì ta, liều lĩnh vì ta sao!"

Vệ Đình: ”...

Hắn có thể đem nha đầu này ném ra ngoài hay không?

Hắc y trên nóc nhà cũng không chịu nổi, trực tiếp ngã nhà xuống một cái.

"Ồ? Âm thanh gì vậy?" Tô Tiểu Tiểu cau mày.

Mắt Vệ Đình quét nhanh một vòng, nhàn nhạt đáp: "Con chuột, nó cũng ồn ào một lúc rồi, nếu lại gây chuyện ta sẽ đánh chết nó."

Hắc y: "...'

Hắc y không trêu chọc nổi, ảo não lăn đi, lăn tới nơi đại nhân không nghe thấy tiếng thở của hắn, đương nhiên hắn cũng không ở góc tường nghe được tiếng đại nhân và thôn nữ béo. ...
Bình Luận (0)
Comment