Chương 2914: Cuộc Chiến Cuối Cùng 18
Chương 2914: Cuộc Chiến Cuối Cùng 18Chương 2914: Cuộc Chiến Cuối Cùng 18
Vệ Đình lại tung ra một kiếm, chém mũi tên trên thân thuyền bay ra ngoài, bắn về phía Hạ Hầu Nghi ở đối diện!
Thị vệ và hải tặc bên cạnh Hạ Hầu nghi lập tức đứng ra.
Vệ Đình cũng không tham chiến, ôm Tô Tiểu Tiểu đạp sóng mà đi, lên một con thuyền nhỏ cách đó không xa.
Thanh Nhi ôm chân Tô Tiểu Tiểu, chìm nổi trong nước mấy lần, uống một bụng nước biển, rốt cuộc cũng lên thuyền.
Trên thuyên không chỉ có một mái chèo.
Tô Tiểu Tiểu chăm chú nhìn nói: "Còn có..."
Lời còn chưa dứt, đuôi thuyền bị nước biển nuốt đột nhiên nổ tung, Bách Lý Thần xách Sát Nô đang hôn mê bất tỉnh đi ra, thi triển khinh công bay lên thuyền nhỏ.
Tô Tiểu Tiểu không rảnh để kinh ngạc vì sao Bách Lý Thần cũng tới.
Nàng nói với Vệ Đình lời vừa rồi vẫn chưa nói xong: "Họa Họa cũng ở trên thuyền!"
Tất nhiên tên nam tử kia cũng để mắt tới con tin cuối cùng.
Hắn ta túm chặt dây thừng nhảy vào khoang thuyền của công chúa Huệ An.
Công chúa Huệ An mơ mơ màng màng, từ trên giường đệm ngã xuống, cả người vô lực nằm trong một góc, nước biển bao phủ nửa người nàng ta.
Nam tử túm chặt dây thừng, giương móng vuốt về phía công chúa Huệ An.
Nhưng ngay khi hắn ta sắp chạm vào công chúa Huệ An, bên tai vang lên một âm thanh phá không tuy rất nhỏ nhưng lại sắc bén.
Giây tiếp theo, toàn bộ cánh tay hắn ta đã bị chặt đứt.
Hắn ta nhìn tay mình bay ra ngoài, sau khi khiếp sợ mới chợt thấy đau nhức đánh tới.
Hắn ta phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Thân thuyền két một tiếng, hoàn toàn vỡ vụn!
hải tặc và bọn thị vệ trên chiến thuyền đối diện đồng thời hít vào một hơi khí lạnh!
Một kiếm chặt đứt một con thuyên!
Đây là xẻ núi đoạn cắt biển sao?
Đuôi thuyền hoàn toàn bị cắt thành hai nửa, nặng nề chìm vào đáy biển.
Nam tử cũng chật vật ngã xuống, không thể ngoi lên được nữa. Mọi người cũng thấy rõ một màn trước mắt.
Chỉ thấy Tô Huyên một thân bạch y, một tay cầm La Sát kiếm, một tay ôm công chúa Huệ An gây yếu.
Trên mặt hắn ta không mang mặt nạ ngọc tượng trưng cho thân phận, mà là để lộ ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành.
Ánh mắt hắn ta vô cùng sắc bén.
Tựa như thần linh từ cửu thiên mang theo sự trừng phạt của trời mà đến, cũng tựa như Tu La trở về từ luyện ngục để báo thù.
Khí chất mâu thuẫn như thế, nhưng ở trên người hắn ta lại hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo.
Phảng phất như thần hay ma, toàn bộ chỉ ở trong một ý niệm của hắn ta.
"La Sát kiếm... Là La Sát! Sát Thủ Minh Ngọc Diện La Sát!"
Trên thuyền lớn, có người nhận ra La Sát Kiếm của Tô Huyên.
Hạ Hầu Nghi nhìn Tô Huyên không hề chớp mắt.
Tô Huyên đứng ở mũi thuyền chưa chìm.
Sóng biển vỗ vàng thân thuyền.
Tô gia xuất thân từ thủy quân, chỗ xóc nảy như thế, Tô Huyên lại đứng vững như cọc.
"La Sát... Sao lại trở nên cường đại như thế?"
Trên thuyền có cao thủ đã giao thủ cùng La Sát.
Đương nhiên trước đây La Sát cũng rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không có loại khí thế bá đạo đến mức tự mình có thể tiêu diệt cả một con thuyền hải tặc.
Huống chỉ trong ngực hắn ta còn ôm một nữ tử hôn mê.
La Sát kiếm của Tô Huyên lạnh lùng chỉ vào hải tặc trên thuyền, giọng điệu bình tĩnh nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén: "Hoặc là bỏ thuyên, hoặc là chết!"
Không biết có phải uy lực của một kiếm kia quá lớn hay không, một thuyền 300 hải tặc, tất cả đều bị hắn ta dọa sợi
Trên thuyền lặng ngắt như tờ, ước chừng mấy hơi thở.
Đột nhiên, từ đuôi thuyền lớn truyên đến một giọng nói hài hước: "Cửu sư đệ, đã lâu không gặp, bản lĩnh của ngươi tăng lên không ít."