Chương 2927: Cuộc Chiến Cuối Cùng 31
Chương 2927: Cuộc Chiến Cuối Cùng 31Chương 2927: Cuộc Chiến Cuối Cùng 31
Một mũi tên nỏ rất mạnh khác bắn tới, Vệ Đình dùng một chưởng ném nàng xuống khoang thuyền, sau đó nhảy lên không trung lăn lộn để tránh né.
Cột buồm của con thuyền bị bắn ngã xuống, cánh buồm to lớn rơi ập xuống bao phủ trên mạn thuyền giống như tầng tầng lớp lớp sóng biển.
Bách Lý Thần cùng Tô Huyên rút kiếm ra chém vụn nát cánh buồm!
Tô Huyên né tránh những mũi tên nỏ từ mọi hướng, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Hạ Hầu Nghi rồi vọt nhanh qua.
Bách Lý Thần yểm trợ cho hắn ta, lần lượt rút ra từng cây mũi tên nỏ cắm ở mạn thuyền, để đập nát những mũi tên nỏ đang bắn vào Tô Huyên!
Tô Huyên rốt cuộc tiếp cận được Hạ Hầu Nghi.
Tuy nhiên, không đợi hắn ta kịp rút kiếm, đột nhiên có một tiếng gầm vang lên từ con thuyền đối diện: "Dừng lại! Nếu không ta sẽ giết họI"
Tô Huyên quay người lại.
Vệ Đình và Bách Lý Thần trên thuyền lớn không hẹn cũng quay về phía phát ra tiếng gầm.
Chỉ thấy hai người Tô Tiểu Tiểu và Công chúa Huệ An bị trói chặt đẩy lên.
Hai thanh đao dài lần lượt được đặt trên cổ hai người.
Bọn chúng vốn đang trốn trong bể nước trên thuyền, lợi dụng biến động lớn vừa rồi, bọn chúng lặng lẽ lẻn vào khoang thuyên, bắt cóc Tô Tiểu Tiểu và Công chúa Huệ An.
Tướng lĩnh mặc áo giáp đá vào đại huyệt của Tô Huyên.
Huyệt đạo của Tô Huyên đã bị điểm, quỳ một chân xuống, La Sát kiếm rớt xuống.
Hạ Hầu Nghi từ trên cao nhìn xuống Tô Huyên.
Tướng lĩnh hiểu ý, giơ tay lên, đem La Sát kiếm cầm tới, cung kính trình lên cho Hạ Hầu Nghỉ: “Chúa công."
Hạ Hầu Nghi cầm La Sát kiếm lên, tuỳ hứng xoay thành hoa kiếm, mũi kiếm đặt lên trên vai Tô Huyên: "Giết thì thật đáng tiếc, làm một con rối đi."
Tướng lĩnh chắp tay nói: "Vâng! Chúa công! Mạt tướng sẽ dẫn tên này đi! Tên còn lại, mạt tướng đích thân bắt giữ cho chúa công!"
Tô Huyên ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Nghi.
Đột nhiên, hắn ta khẽ mỉm cười: "Để ta làm con rối, sợ có người không đồng ý." Vừa dứt lời, một mũi giáo từ xa phá vỡ gió sóng mà bắn tới, phát ra tiếng vang sắc bén trong không trung, như tiếng rồng ngâm vang vọng bên tai.
Hạ Hầu Nghi cũng nghe được thanh âm này.
Tuy nhiên, ông ta căn bản không nhìn thấy ngọn giáo này từ đâu đến, chỉ thấy rằng bàn tay cầm La Sát kiếm của mình đã bị cắt đứt!
Máu nóng bắn tung tóe khắp mặt tướng lĩnh bên cạnh!
Tướng lĩnh cho rằng chúa công một kiếm lìa cổ La Sát.
Khi hắn mở mắt ra lân nữa, tay phải của chúa công đã không còn, cổ tay gầy quộc trơ trụi, máu phun ra như suối!
Mọi người đều kinh hãi!
“Chúa công!"
"Chúa công!"
“Chúa công!
Hạ Hầu Nghi đau đớn nắm bắt cổ tay.
Ông ta quay lại nhìn.
Liên thấy những chiếc thuyền chiến đông nghẹt, giống như những con rồng đen uy vũ và thô bạo, bay ngao du giữa tiếng trống trận và tiếng kèn lệnh vang dội cả bầu trời.
Trên thuyền do tướng quân dẫn đầu, Tô Ly dùng hết sức lực để đánh trống trận.
Các tướng sĩ mồ hôi đầm đìa đang khua mái chèo.
Tô Mạch dáng người rắn rỏi, mặc áo giáp màu bạc, đội mũ sắt, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở mũi thuyền.
"Tam cung sàng nỏ... Là tam cung sàng nỏ!"
Một binh sĩ hét lên.
Họ không nhận ra đó là thủy quân của nước nào, nhưng họ nhận ra đối phương dùng binh khí để tấn công họ.
Tam cung sàng nỏ uy lực so với cây nỏ lớn thông thường không chỉ mạnh gấp mười lần!
Chẳng trách ngay cả chúa công cũng bị cắt đứt tay -
Tô Mạch nhìn về phía muội muội và đệ đệ, nhẹ nhàng giơ tay lên: "Tăng tốc tiến lên!"
Tiếng gào thét ở đâu vậy?