Chuong 304: Vao Thanh 1
Chuong 304: Vao Thanh 1Chuong 304: Vao Thanh 1
Trước khi xuất phát đi phủ thành, Tô Tiểu Tiểu đến nhà Phù lang trung một chuyến.
"Có thứ gì cân mua không? Ví dụ như dược liệu linh tinh?" Nàng hỏi Phù lang trung.
Phù lang trung không có gì cần mua từ phủ thành, nhưng sau khi Phù đại nương biết được Tô Tiểu Tiểu muốn đi phủ thành, lại bảo nhi tử đưa cho Tô Tiểu Tiểu một lọ dưỡng sinh hoàn, nhờ nàng đưa cho một vị cố nhân ở Thanh Vân Am.
Thật hiếm thấy, tính tình này của Phù đại nương, mà vẫn còn có cố nhân qua lại.
Giờ Thìn, đoàn người ngồi trên xe ngựa, chạy cả ngày đường, lúc vào đêm thì thành công đến phủ thành.
Hơi thở phồn hoa đập vào mặt, trên đường phố ngựa xe như nước, náo nhiệt hơn nhiều so với trấn Hạnh Hoa.
"Tỷ! Thật là nhiều người!" Tô Nhị Cẩu đẩy rèm xe ra, nhìn đám người như nước chảy, kinh ngạc đến nỗi miệng không khép lại được.
Tôn chưởng quầy cười nói: "Nơi này vẫn chưa tính là đường phố phồn hoa nhất của phủ thành đâu, lát nữa trên đường đến Vương gia, chúng ta sẽ đi ngang qua phố Bích Vân, chỗ đó càng nhiều người hơn!"
So với Tô Nhị Cẩu kêu quác quác, Tô Tiểu Tiểu có vẻ bình tĩnh hơn.
Ông ta hỏi: "Tô cô nương, ngài... Đã từng tới phủ thành sao?"
Không giống bộ dáng lần đầu tiên vào thành chút nào!
"Chưa từng tới.' Tô Tiểu Tiểu nói.
"AI Tỷ! Mứt quả thật lớn!"
Tô Nhị Cẩu hận không thể vươn đầu ra nhìn.
Tôn chưởng quầy nhìn Tô Tiểu Tiểu, lại nhìn Tô Nhị Cẩu, thâm nghĩ, đây mới là bộ dáng chưa thấy sự đời chứ! Phản ứng của ngài, thật sự khiến người ta phải hoài nghi liệu có phải cả kinh thành ngài cũng đi qua rồi hay không...
Nếu có thể, Tô Tiểu Tiểu thật sự rất muốn đi kinh thành.
Đáng tiếc đường đến kinh thành quá khó đi, trong nhà lại không có người đọc sách vào kinh đi thi gì.
Tô Tiểu Tiểu vừa thưởng thức cảnh đêm của phủ thành, vừa suy tư kế hoạch lớn để vào kinh của mình.
Mới vào phủ thành, đã nghĩ đến việc vào kinh, không thể không nói, Tô Tiểu Tiểu thật sự rất dám nghĩ.
Tô Nhị Cẩu một bên bỗng nhiên kêu to lên: "Tỷ! Lửa! Lửa thật lớn!" Tôn chưởng quầy hoảng sợ, liếc mắt một cái, lại cảm thấy thả lỏng, cười nói với hai tỷ đệ: "La xiếc ảo thuật của gánh hát, trấn chúng ta cũng có."
Tô Nhị Cẩu lại nói: "Bên trấn nào có lợi hại như ở đây? Oa oa oal Lại phun lửa rồi!"
Người đi đường ven đường bị giật mình vì thanh âm của cậu, đều quay đầu xem hai tên ngốc này từ đâu tới.
Tô Nhị Cẩu đối mặt với vài ánh mắt không có ý tốt, hung dữ nói: "Nhìn cái gì đấy!"
Khóe miệng mọi người co rút rời đi.
"Tỷ, ta muốn ngồi bên ngoài!" Tô Nhị Cẩu nói.
"Đi đi." Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Nhị Cẩu vén rèm lên, ngồi xuống bên người Tiểu Ngũ.
"Chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tôn chưởng quầy nói: "Gần Vương gia có một khách điếm Duyệt Lai, chúng ta đến đó ở."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Bao lâu thì tới?"
Tôn chưởng quây nhìn nhìn bên ngoài, nói: "Đi hết con phố này, rẽ phải, băng qua một con ngõ nhỏ, đại khái khoảng, một khắc đồng hồ."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu, lại nói: "Vương gia là một nhà như thế nào?"
Tôn chưởng quây nói: "Là một nhà bán lá trà lập nghiệp, sau đó lại buôn bán tơ lụa, hiện giờ tiệm vải và phường nhuộm lớn nhất phủ thành đều là do Vương gia mở, nghe nói bọn họ chuẩn bị mở rộng tiệm vải đến tỉnh thành. Vị Vương phu nhân mời chúng ta đi làm điểm tâm cho tiệc thôi nôi là thái thái tam phòng, thái độ làm người của nàng ta rất hiền lành, ra giá cũng thích hợp.'
“Tiệc thôi nôi là vào ngày mai?"
"Đúng vậy.'
Tô Tiểu Tiểu buồn bực nói: "Gấp như vậy... Ban đầu bọn họ không chuẩn bị đầu bếp sao?"