Chuong 305: Vao Thanh 2
Chuong 305: Vao Thanh 2Chuong 305: Vao Thanh 2
Tôn chưởng quây nở nụ cười: "Không phải là do vừa nếm điểm tâm của ngài, đã cực kỳ yêu thích, mới lâm thời quyết định mời ngài đi làm hay sao? Ban đầu nàng ta nghe nói Thích lão phu nhân cho ba mươi lượng, không định vượt qua con số Thích lão phu nhân đưa. Ta nói với nàng ta, ngài là một cô nương, không dễ đi xa nhà, hơn nữa, việc làm ăn trên trấn cũng không lo hết. Cuối cùng tăng được giá lên bốn mươi lượng, thêm năm lượng tiền đi lại. Giá này cũng coi như cao ở phủ thành, dù sao chúng ta cũng chỉ làm một ngày."
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.
Năng lực nghiệp vụ của Tôn chưởng quầy không có gì để xoi mói.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Chúng ta dựa theo những gì đã nói lúc đầu, cho ngươi hai thành lợi tức, nguyên liệu nấu ăn và tiền đi lại tính của ta."
Tôn chưởng quầy cười nói: "Được."
Giá này không tính là quá công bằng, nếu là thời kỳ hưng thịnh của ông ta, đừng nói hai thành lợi tức, dù là bốn thành ông ta cũng sẽ không dễ dàng bị cạy đi.
Nhưng xưa đâu bằng nay, ông ta bị Cẩm Ký đuổi, Cẩm Ký bôi đen ông ta khắp nơi, giá trị con người của ông ta giảm mạnh, đã sớm không có cửa hàng nào dám dùng ông ta.
Ông ta đã cùng đường.
Hơn nữa trong lúc mấu chốt này, Tô cô nương chịu bỏ hiềm khích lúc trước thuê ông ta, coi như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Xe ngựa nhanh chóng đến khách điếm.
Tô Nhị Cẩu vẫn còn chưa đã thèm chac lưỡi.
"Chưa nhìn đủ à?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Dạ." Tô Nhị Cau thành thật gật đầu.
Tinh lực của trẻ nhỏ rất dồi dào, ngồi xe ngựa một ngày, nàng sắp rã rời rồi, Tô Nhị Cẩu lại vẫn phấn chấn tinh thần.
Tô Tiểu Tiểu ngáp một cái: "Hom nay mệt quá rồi, ngày mai làm việc xong, buổi tối ta cùng đệ đi dạo trên phố."
Tô Nhị Cẩu trợn to con mắt: "Được, được ạ?"
Không phải chỉ nhìn xem? Mà có thể đi dạo?
"Ừ, đêm nay đệ ngoan ngoãn, không được ồn ào, ngày mai sẽ dẫn đệ đi." Tô Tiểu Tiểu lại ngáp một cái, nàng thật sự rất mệt.
"Vâng!"
Tô Nhị Cẩu nhảy vụt xuống xe ngựa: "Tôn chưởng quây! Mau mau maul Ta muốn đi ngủ!" "Được!" Tôn chưởng quầy cười xuống xe ngựa.
Cảm xúc giữa người với người sẽ lây nhiễm cho nhau, lúc đầu ông ta cũng không hiểu vì sao Tô cô nương lại dẫn đệ đệ mình theo, ông ta nghĩ có lẽ là để đệ đệ ra cửa trông thấy bộ mặt phủ thành.
Lúc này hình như ông ta đã hiểu, đệ đệ này, căn bản là rất có tác dụng tỉnh táo tinh thân mà thôi!
Tôn chưởng quầy vào khách điếm Duyệt Lai đặt phòng.
Tô Tiểu Tiểu một mình một gian, ông ta cùng với Tô Nhị Cẩu một gian, Tiểu Ngũ một gian.
"Ta muốn ở cùng Tiểu Ngũ." Tô Nhị Cẩu nói.
Tiểu Ngũ chỉ lớn hơn vài tuổi so với Tô Nhị Cau, hai người không có khoảng cách thế hệ quá lớn, Tôn chưởng quầy có chút dày dặn, Tô Nhị Cẩu không nói chuyện được với ông ta.
Tôn chưởng quầy nhìn về phía một bên Tô Tiểu Tiểu.
Lúc này Tô Tiểu Tiểu đã không phải ngáp, mà là trực tiếp đứng ở trước quây, đầu gật gù từng chút như gà con mổ thóc, đã sắp ngủ gật.
"Đi đi" Tôn chưởng quầy nói với Tô Nhị Cẩu.
Ông ta thanh toán tiền thuê phòng cùng tiền đặt cọc: "Chúng ta đi lên đi."
Tô Tiểu Tiểu xoay người, mơ mơ màng màng đi về phía trước.
Tôn chưởng quầy đi lên vài bậc thang, vừa quay đầu lại: "Tô cô nương! Đi ngược rồi!"
Tô Tiểu Tiểu đã đi tới cửa, vấp chân một cái, đập đầu lên.
Ơ?
Không đau.
Tô Tiểu Tiểu mở một con mắt...
Quá mệt, lười mở một con mắt khác.
Một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú mang theo một chút lạnh như băng đập vào tâm mắt.
Thật là đẹp mắt.
"Cảnh Dịch?"
Tô Tiểu Tiểu nhận ra đối phương.