Chuong 306: Vao Thanh 3
Chuong 306: Vao Thanh 3Chuong 306: Vao Thanh 3
Tay Cảnh Dịch vững vàng đỡ ở trên khung cửa, vừa rồi, thứ nàng đập vào đúng là mu bàn tay của Cảnh Dịch.
Thảo nào không đau.
Thiếu niên mặc áo gấm màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông cáo màu tối, hai má mang theo một chút tính trẻ con, ánh mắt lại tràn ngập khí khái khiến kẻ khác sợ hãi.
Đây là một khuôn mặt với giá trị nhan sắc gần như có thể so sánh với Vệ Đình.
Hắn ta có vẻ phong trân mệt mỏi, dường như cũng vừa mới gấp rút đi đến.
Tôn chưởng quầy gặp qua Cảnh Dịch một lần, nhưng lúc này tất cả lực chú ý của ông ta đều ở trên người Tô Tiểu Tiểu, không nhận ra Cảnh Dịch.
Ông ta vội vàng đi đến cạnh Tô Tiểu Tiểu kéo Tô Tiểu Tiểu ra sau mình, nói với vị thiếu niên lang vừa nhìn đã thấy vô cùng tôn quý này: "Thật có lỗi, công tử, tiểu chất nữ cũng không phải cố ý va vào, xin ngài rộng lòng tha thứ"
Dứt lời, ông ta chắp tay với Cảnh Dịch, lôi kéo Tô Tiểu Tiểu sắp ngủ gật lên lầu.
"Tiểu Hầu gia!" Bạch Trạch đã đi tới: "Xảy ra chuyện gì sao? Sao ngài lại đột nhiên xuống xe ngựa?"
"Không có việc gì.' Cảnh Dịch nhìn thân ảnh biến mất ở cuối hàng hiên, rút mu bàn tay của mình lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
"Chúng ta cần phải đi." Bạch Trạch nhắc nhở.
Bọn họ có nhiệm vụ trọng yếu trong người, không nên trì hoãn.
Cảnh Dịch không nhúc nhích.
Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa trên lâu, hơn nữa có tiếng người hung hăng nện xuống giường, hắn ta mới mang theo sát khí cùng trầm ổn mà thiếu niên không nên có rời đi. ...
Tô Tiểu Tiểu ngủ một giấc suốt năm canh, cần tỉnh dậy làm ăn.
Nàng sờ sờ trán mình.
Hình như ngày hôm qua Cảnh Dịch đã tới.
Lần đầu Tô Nhị Cẩu vào thành, có hơi quá hưng phấn, lôi kéo Tiểu Ngũ lải nhà lải nhải hàn huyên suốt nửa đêm, khiến cho đến lúc Tôn chưởng quầy gọi dậy, hai người đều mang một đôi mắt đen xì siêu to.
Không biết, còn tưởng đêm qua hai người họ làm chuyện gì xấu.
Lúc Tôn chưởng quầy di gọi Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu đã ăn mặc chỉnh tê, cũng rửa mặt xong.
'ẶC... Ngài ngủ rất nhanh, tỉnh cũng rất sớm.
"Ngài chấp nhận ăn tạm bữa sáng một chút." Tôn chưởng quầy đưa bánh bao mua từ bên ngoài cho Tô Tiểu Tiểu.
"Khách điếm có bánh bao à?" Tô Tiểu Tiểu cầm lên cắn một ngụm: 'Ặc... Ăn không ngon lắm."
Tôn chưởng quầy nói: "Không có, đồ ăn sáng của khách điếm quá mắc, ta mua bánh bao ở ngoài.'
Lúc chưởng quầy của Cẩm Ký ra cửa chưa bao giờ keo kiệt như thế.
Ăn qua loa bữa sáng xong, sắc trời vẫn ám trầm như trước, nhưng đường phố cũng không u ám, nguyên nhân là phủ thành có nhiều cửa hàng, khai trương từ sớm, đã thắp sáng toàn bộ nến trên hành lang.
Đoàn người ngồi trên xe ngựa.
Lúc Tiểu Ngũ ở Cẩm Ký đã luôn đi theo Tôn chưởng quây đi chung quanh bàn chuyện làm ăn, đến phủ thành cũng phải bảy tám lần, xem như quen thuộc địa hình.
Lúc này người đi đường trên đường cái không nhiêu lắm, cậu ta cũng không thèm đi tắt, trực tiếp chạy nhanh trên đường cái, không bao lâu đã tới ngoài cửa hông của Vương gia.
Tuy Vương gia là hộ thương nhân, nhưng lại xây nhà càng khí phái hơn so với Thích gia, hơn nữa mấy năm gần đây hình như có tân trang lại, nhan sắc của vách tường và mái hiên rất là mới và khí phái.
Tam phu nhân đã sớm dặn dò gã sai vặt ở cửa hông, sau khi Tôn chưởng quầy tự giới thiệu, gã sai vặt đưa bọn họ vào phủ, dẫn đến phòng bếp chung.
Vương gia tổng cộng có ba phòng, đại phòng là đích xuất của Vương lão gia, nhị phòng cùng tam phòng đều là thứ xuất, hôm nay là tiệc thôi nôi cháu đích tôn của đại phòng, tổ chức hết sức long trọng vui mừng.
Bọn hạ nhân canh ba đã phải bắt đầu làm việc, hậu trạch đèn đuốc sáng trưng.