Chương 314: Đập Can Ba Một Trận 2
Chương 314: Đập Can Ba Một Trận 2Chương 314: Đập Can Ba Một Trận 2
Bọn thị vệ bổ nhào vào khoảng không, nhất thời hơi ngơ ngác.
Tô Tiểu Tiểu kéo Tô Nhị Cẩu, vừa lúc tránh qua một bên.
Tô Nhị Cẩu Nhân bị tỷ mình kéo đi, chân tự động đá Lý công tử một cú nữal
Mặt Lý Phủ Đài đen thuil
Mọi người sợ tới mức không dám nói chuyện.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Lý Phủ Đài trâm giọng hỏi.
Lời này vừa hỏi mấy tên tùy tùng của Lý công tử vừa hỏi hai tỷ đệ đánh con trai ông ta.
Tô Nhị Cẩu hu nói: "Ngươi hỏi gã đi!"
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, tiểu tử, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?
Nhị phu nhân ra vẻ kinh ngạc: "Ôi chao, tam đệ muội, hai người họ không phải là đầu bếp ngươi mời từ ngoài đến sao?"
Vừa thốt ra lời này, ánh mắt lạnh như băng của Lý Phủ Đài liếc qua Tam phu nhân!
Tam phu nhân căng thẳng đến độ tái mặt, cả người toát mồ hôi lạnh.
"Cha..." Lý công tử che khuôn mặt sưng tấy như đầu heo của mình, khóc lóc đi tới trước mặt cha gã: "Cha cuối cùng cũng tới rồi... cha mà muộn hơn chút nữa chắc con trai đã không có cơ hội gặp cha... cha mau bắt họ vào! Bắt vào đại lao!"
Tôn chưởng quầy đột nhiên biến sắc!
Đại lao của phủ thành? Đã vào thì chỉ có con đường chết!
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Lý Phủ Đài lớn tiếng hỏi lại một lân nữa.
Tiểu gia còn chưa hét, ngươi hét cái gì?
Tô Nhị Cau thở phì phò nói: "Còn có chuyện gì nữa? Ga sai người trói ta! Cái gì đó! Cái gì đó đại biến thái!"
Tô Nhị Cẩu còn nhỏ, cái hiểu cái không, nói cũng mịt mờ, nhưng những người khác trong phòng đều nghe hiểu.
Từ lâu đã nghe Lý công tử có sở thích đó, nhưng không ngờ hôm nay họ được tận mắt nhìn thấy ở hậu viện của Vương gia.
Không cần biết Lý công tử xuất thân tôn quý thế nào, nhưng nơi này là đại bàn của Vương gia, có phải là hoang đường quá rồi không?
Thật ra cũng do Lý công tử uống hơi quá chén, hơn nữa bình thường gã cũng quen thói coi trời bằng vung, men rượu vừa lên đã không kiêm chế được...
Tô Nhị Cẩu không nói mấy lời lá mặt lá trái nhưng lại như một cái bạt tai vang dội, tát lệch mặt Lý Phủ Đài!
Mặt Lý Phủ Đài nghẹn đến độ đỏ tím như con gà chọi!
Nhưng tình huống càng mất mặt còn ở phía sau, Lý công tử lại cãi nhau với Tô Nhị Cẩu.
"Ngươi nói bậy! Ta không sai người trói ngươi! Chính ngươi bò lên giường ta! Người ta muốn trói là thằng nhóc khác! Không xem lại mình trông thế nào! Bản công tử coi trọng cái gì ở ngươi!"
Lý Phủ Đài tức giận đến độ đau tim.
Không ai nhìn nổi.
Ngươi làm trời làm đất thì thôi, tại sao còn ngu xuẩn như vậy?
Ngươi đánh chết không thừa nhận không được à? Chúng ta tuy biết đức hạnh của ngươi, nhưng chúng ta có thể giả mù mài Có thể che giấu lương tâm mà nói không tin hai tỷ đệ kia nhai
Ngươi đúng là một khi tàn nhẫn thì đến cả bản thân cũng dám đấm!
Tô Nhị Cẩu bực bội nói: "Ta tự bò, còn trói mình lại được?"
Mấy hạ nhân mặt mũi bầm dập của Lý gia ước gì nhét đầu vào đũng quần luôn.
Ô Long* này to chuyện rồi.
(*) Chuyện nhầm lẫn xấu hổ.
Họ bắt nhầm người...
"Đại nhân!"
Một quan viên trẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đi tới, hắn ta chắp tay thi lễ với Lý Phủ Đài: "Hai điêu dân gây chuyện này cứ giao cho tiểu nhân xử trí đi! Lý công tử bị thương, nên nhanh chóng mời đại phu đến chữa trị kịp thời để tránh lưu lại bệnh căn."
Lý Phủ Đài liếc nhìn hai tỷ đệ với ánh mắt oán độc rồi mang theo nhi tử bị thương rời đi.
Nhị phu nhân cười lạnh nhìn Tam phu nhân đang không dám thở mạnh: "Tam đệ muội, đáng lẽ phải nghe lời ta từ sớm, không cần hai đầu bếp này thì tốt hợn bao nhiêu?"