Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 312 - Chương 315: Đập Can Ba Một Trận 3

Chương 315: Đập Can Ba Một Trận 3 Chương 315: Đập Can Ba Một Trận 3Chương 315: Đập Can Ba Một Trận 3

Đại phu quát lớn: "Ngươi cũng bớt nói hai câu dil

Nhị phu nhân ngậm miệng.

Đại lão gia không nói gì, suy nghĩ của ông ta đã thể hiện rõ trên mặt.

Đại phu nhân nói với Tô Tiểu Tiểu: "Vương gia miếu nhỏ, không chứa nổi hai vị đại phật các ngươi. Đầu bếp giỏi giang như thế, là Vương gia chúng ta mời không nổi."

Dứt lời, bà rời đi với Đại lão gia.

Buồn vui giữa người với người hoàn toàn khác nhau, không phải ai cũng đồng cảm với cảnh ngộ của người khác.

Tam phu nhân mời họ đến để lấy thể diện cho mình, nhưng hôm nay họ khiến mình mất mặt, Tam phu nhân cũng không muốn liên quan gì đến họ nữa.

"Ta làm xong điểm tâm rồi." Tô Tiểu Tiểu nói.

"Ngươi còn muốn tiên điểm tâm!" Sắc mặt của Tam phu nhân nháy mắt thay đổi: "Gây ra chuyện lớn như vậy, làm hỏng hết đồ đạc trong phòng, ta còn phải đòi tiên bồi thường từ ngươi đây này!"

Tô Tiểu Tiểu nói: "Không phải tất cả đều do chúng ta đập hỏng."

Tam phu nhân: '...'

Ra khỏi Vương gia, vị quan viên trẻ tuổi kia cũng có mặt ở đó.

Hắn ta là cháu trai của Thích lão phu nhân, tên Thích Minh, hai năm trước ân khoa trung học hai bảng tiến sĩ, không vào Hàn Lâm viện nên được cử đến Thanh Châu làm chủ bạc của Phủ Đài đại nhân.

Hắn ta nói: "Các ngươi nên rời khỏi phủ thành càng sớm càng tốt, phủ đài đại nhân chỉ có một con trai trưởng, các ngươi làm gã bị thương, tốt nhất đừng rơi vào tay phủ đài đại nhân lần nữa.'

Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Ngươi không bắt chúng ta đến nha môn sao?”

Thích Minh bất đắc dĩ cười cười: "Bắt các ngươi, sau này tổ mẫu ta không được ăn điểm tâm của Tô Ký các ngươi, sẽ trách ta. Ta sẽ nói với phủ đài đại nhân, các ngươi không phải người phủ thành, đã bắt các ngươi về huyện nha, sẽ để huyện nha trông coi các ngươi nghiêm ngặt, cho các ngươi chịu chút đau khổ trong tù."

Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn ta thật kỹ: "Thích đại nhân, ngươi là một quan tốt."

Ánh mắt Thích Minh khẽ động.

Đoàn người Tô Tiểu Tiểu ngồi lên xe ngựa.

“Tô cô nương!" Thích Minh đột nhiên mở miệng.

Tô Tiểu Tiểu quay đầu lại, khó hiểu nhìn hắn ta.

Thích Minh cười dịu dàng: "Chuyện vừa rồi, Tôn chưởng quầy đã kể toàn bộ cho ta biết, ngươi, không làm sai.....

Tô Tiểu Tiểu lên xe ngựa, liếc nhìn Tôn chưởng quầy mặt mũi u oán, thẳng cái lưng beo béo, bói: "Xem đi! Thích đại nhân nói ta không làm sail"

Tôn chưởng quầy thở dài.

Ông ta gặp phải một bà chủ nhỏ không sợ trời, không sợ đất gì đây?

"Tôn chưởng quây, thư viện của phủ thành ở đâu?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.

"Ở phố Trường Lưu." Tôn chưởng quầy nói.

Xa không?

"Không xa lắm, ngươi hỏi cái này làm gì?”

Tô Tiểu Tiểu nhặt ra cây cỏ dại chẳng biết dính lên đầu Tô Nhị Cẩu từ lúc nào: "Chuyện làm ăn kết thúc sớm, ta đi gặp một vị bằng hữu."

"Là Thẩm công tử à?" Tôn chưởng quầy không chỉ một lần nhìn thấy Thẩm Xuyên đến quán nhỏ của nàng.

Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Là hắn, ngươi cũng biết?"

Tôn chưởng quầy cười cười: "Chưa được tính là quen biết, trước đây hắn là khách quen của Cẩm Ký, hắn còn từng tìm ta, bảo ta bán điểm tâm ở thư viện của họ, ta không đồng ý. Lúc ấy ta chê đơn làm ăn nhỏ của thư viện. Giờ ta cũng không hối hận, may là không để Cẩm Ký chiếm hời!"

Tô Tiểu Tiểu vô cùng tự tin nói: "Ngươi có chiếm hời cũng thế, ta có thể cướp được."

Tôn chưởng quầy:... Dù đây là sự thật nhưng ngươi không thể khiêm tốn một chút sao?

Ước chừng một khắc sau, xe ngựa dừng lại ở đại môn thư viện phủ thành.

"Oa, thư viện phủ thành khí phái ghê!" Tô Nhị Cẩu kinh ngạc nói.

Tôn chưởng quây giải thích: "Thư viện phủ thành là nơi quan lại theo học, đương nhiên khí phái."
Bình Luận (0)
Comment