Chuong 334: Hoa Ly 2
Chuong 334: Hoa Ly 2Chuong 334: Hoa Ly 2
Tô Tiểu Tiểu và Tô Ngọc Nương vào cửa rồi, Vệ Đình mới thong dong đi đến.
Tô Tiểu Tiểu buồn bực: "Ø? Không phải ngươi đi trước sao? Đi thế nào mà đến sau cả ta vậy?"
Vệ Đình chỉ chỉ chân của mình, có lý chẳng sợ nói rằng: "Què, nên đi chậm."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nhưng ta cũng không nhìn thấy ngươi."
"Ta nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi không để ý ta." Người nào đó trợn mắt nói dối.
Tô Tiểu Tiểu: "À."
Người nàng đầy sát khí, chắc là sẽ chưa vào trong nhà.
Nàng đưa con cho Tô Ngọc Nương, quay đầu nói với Vệ Đình: "Ngọc Nương và đứa bé ở lại nhà chúng ta vài ngày."
Tô Ngọc Nương nhìn Vệ Đình.
Nàng ấy không phải một tiểu cô nương không rành chuyện đời, nàng ấy có ánh mắt chuẩn xác, nàng ấy nhìn ra Vệ Đình không phải người thường.
Không liên quan đến vẻ ngoài, mà chính là lời nói hành động và khí chất của hắn.
Thôn Thiển Thủy là một thôn vô cùng giàu có và đông đúc, là con dâu nhà lý chính, nàng ấy có thể tiếp xúc thường xuyên với các hương thân ở trấn trên, trên người Vệ Đình có một khí chất cao quý và kiêu ngạo mà các hương thân không có.
Thiên chỉ kiêu tử.
Nàng ấy nghĩ đến từ này.
Vệ Đình coi như điềm đạm mà gật đầu với Tô Ngọc Nương một cái: "Hãy xem như nhà mình, đừng khách khí."
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt mấy cái: Ô kìa, người này cũng nói tiếng người!
Vệ Đình nói với Tô Tiểu Tiểu: "Ta vào nói với phụ thân một tiếng, buổi tối cho Nhị Cẩu ở bên chỗ phụ thân, lấy phòng của Nhị Cẩu dùng?"
Trong nhà tổng cộng có bốn gian phòng, một gian dành cho Tiểu Mã Câu làm làm ổ nhỏ ấm áp, một gian của Tô lão phụ thân, một gian của Tô Nhị Cẩu, Đông phòng là của Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu.
Tính toán ban đầu của Tô Tiểu Tiểu là, ngươi ở với Tô Nhị Cẩu, Ngọc Nương và ta chen chúc vài ngày.
Vệ Đình nói xong, có lẽ cũng nhận ra quyết định này có phần không thích hợp, ấn đường cau lại, nói bổ sung: "Ba đứa bọn Tiểu Hổ không được ngủ chung."
Đúng vậy, sau khi trở về từ phủ thành, để bù đắp thiếu sót trong ba ngày, ba đứa nhỏ kiên quyết ở lại phòng Tô Tiểu Tiểu.
Nếu Tô Ngọc Nương ngủ cùng nàng, thì sẽ có hai người lớn, bốn đứa trẻ, quả thật hơi chật chội.
Tô Ngọc Nương nói: "Vậy làm phiền rồi."
Tô Tiểu Tiểu ho nhẹ một tiếng: "Không phiền."
Vệ Đình ra sân sau tìm Tô Thừa đang luyện công.
Tô Ngọc Nương nói với Tô Tiểu Tiểu: "Đại Nha, tướng công của ngươi là người rất tốt."
Tô Tiểu Tiểu nhướn mày: "Có sao?"
Được rồi, hắn giữ mặt mũi cho nàng ở trước mặt bằng hữu, nàng cũng sẽ không vạch trần ngày thường hắn thiếu đánh bao nhiêu.
Tô Tiểu Tiểu ngừng một lát: "Ta và nhà ta..."
Tô Ngọc Nương nói: "Đó là nói dựa trên tình hình thực tế...
Lão Tô gia.
Tô Ngọc Nương trốn đi, khiến bầu không khí trong nhà vốn đã căng thẳng nay càng tồi tệ hơn.
Phương thị thương yêu nữ nhi, nhưng không dám không nghe lời Tô lão gia tử, chỉ có thể đứng ở một góc lén lau nước mắt.
Tô Xán ngượng ngùng nói: "Đứa trẻ Ngọc Nương này, từ nhỏ đã không giống người khác... Không thể chơi chung với những tiểu cô nương khác..."
Tô Ngọc Nương có tính tình như một nam nhị, tiếc là đầu thai vào cơ thể nữ nhi.
Lúc trước mấy đứa con trai trong thôn cũng không dám đánh nhau với Tô Bàn Nha, Tô Ngọc Nương lớn hơn Tô Bàn Nha ba tuổi, nhưng thực tế lại gầy gò nhỏ con, vừa nhìn đã biết không phải đối thủ của Tô Bàn Nha.
Dù như thế, Tô Ngọc Nương vẫn hay tìm đến gây chuyện với Tô Bàn Nha.
Nếu trong thôn không có Tô Bàn Nha, thì Tô Ngọc Nương sẽ xứng là to gan đệ nhất.
Nhưng lá gan có lớn hơn nữa thì cuối cùng vẫn chỉ là nữ nhân, phải lập gia đình, phải giúp chồng dạy con.