Chuong 346: Phan Thuong 3
Chuong 346: Phan Thuong 3Chuong 346: Phan Thuong 3
Vệ Đình nhớ lại lần đầu tiên nhìn tỉ mỉ dáng vẻ của nàng.
Thành thật mà nói, đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng dường như không nhiều mấy.
Người trước là bị thịt, còn người sau... là sự nghiêm túc và tập trung chỉ thuộc về nàng.
Được rồi." Tô Tiểu Tiểu thu cái nhíp lại.
Vệ Đình thả Tiểu Hổ ra.
Tô Thừa đứng ở cửa nhìn hồi lâu, thấy cậu bé cuối cùng cũng đã làm xong xuôi mọi chuyện, vội vàng bước vào.
Tiểu Hổ tủi thân lao vào vòng tay ông: "Ôi ôi, gia gia..."
Tô Thừa ôm cậu bé vào lòng, an ủi một hồi: "Đừng khóc đừng khóc nữa, gia gia sẽ dẫn con đi đốt pháo, bắn ná cao sul"
Tô Tiểu Tiểu dở khóc dở cười.
Quá trình bôi thuốc thực ra không hề khó chịu, cậu bé khó chịu như vậy là bởi vì tưởng rằng nàng đã nhổ chiếc răng nhỏ của cậu bé rồi, cậu bé chính là đau lòng cho chiếc răng nhỏ của mình đây.
Tô Tiểu Tiểu bắt đầu thu dọn thuốc và dụng cụ trên bàn, nhớ ra điều gì đó, nàng tháo găng tay, lấy trong ví ra một miếng lệnh bài đưa cho Vệ Đình.
"Rồi, trước đây ta đã hứa sẽ trả lại cho ngươi."
Vệ Đình nhìn thấy nàng quả thật đã trả lại lệnh bài còn nguyên vẹn cho hắn thì lại ngẩn người ra một lúc.
Tô Tiểu Tiểu quơ quơ cái lệnh bài: "Cầm lấy đi, chắc không phải ngươi không cần nữa đấy chứ?"
Vệ Đình khựng lại, chậm rãi nhận lấy lệnh bài.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu đi ra ngoài, hắc y nhân Ngụy Trì Tu lao vào trong chớp mắt.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào lệnh bài trong tay Vệ Đình, hai mắt sáng ngời: "Đại nhân! Tiểu nữ tử này coi như là biết giữ lời, thực sự trả lại lệnh bài cho ngài rồi! Tốt quá rồi! Cuối cùng chúng ta cũng có thể lên đường hồi kinh rồi!"
Vệ Đình nhìn hắn ta bằng một ánh mắt lạnh lùng.
Hình như đại nhân không vui cho lắm? Nhưng mình cũng không nói gì sai mà.
Úy Trì Tu sử dụng chức năng não mạnh mẽ của mình, nhìn vào chân của đại nhân nhà mình, đột nhiên hiểu ra.
"Vết thương ở chân của đại nhân vẫn chưa khỏi hẳn, là thần đã sơ suất. Đợi đến lúc đại nhân khỏi hẳn rồi mới khởi hành hồi cung!"
Tiểu Hổ là cục cưng tội nghiệp duy nhất trong gia đình bị nhổ răng nên có chút lý do để làm nũng.
Cậu bé không tự ăn mà muốn người khác đút.
Tô Thừa bưng một bát nhỏ đút cho cậu bé.
Cậu bé cũng nhỏng nhẻo lắm, gia gia đút xong thì muốn cửu cửu đút, cửu cửu đút xong lại muốn Tô Di Di đút.
Cuối cùng cậu bé kéo cả Đại Hổ và Nhị Hổ đến: "Ca ca đút."
Đại Hổ... Đại Hổ đút cho cậu bé một cú đấm nhỏ.
Cuối tháng, Tô lão phụ thân đón sinh thần thứ ba mươi bảy của mình, Tô Nhị Cẩu cũng tròn mười bốn tuổi.
Ngày mồng một tháng hai, con của Tô Ngọc Nương tròn một tháng tuổi rồi.
Ở quê, trẻ con phải tổ chức tiệc đầy tháng, Tô Ngọc Nương ở nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi điều dưỡng nhiều ngày, sau đó lại chuyển vào Tiểu Tô gia.
Điều mà Lão Tô gia nói với bên ngoài là sức khỏe của nàng ấy kém, hơi nguy hiểm nên cần phải có đại phu thường xuyên chăm sóc.
Dân làng đang nghi ngờ về điều này.
Bọn họ đi ngang qua cửa Tiểu Tô gia mấy lần, thấy Tô Ngọc Nương vẫn sống vui vẻ, còn có thể tính toán và chăm sóc ba tiểu đậu đinh nữa.
Cộng thêm việc, con của nàng ấy đã tròn tháng rồi, theo lý mà nói thì phải về nhà chồng để làm tiệc đầy tháng mới đúng chứ nhỉ.
Hoặc ít nhất là, nhà chồng cũng phải đến nhà để đón đứa bé đúng không?
"Bé gái, có gì mà phải làm ?"
Tô Xán nói với dân làng.
Việc bé gái không tổ chức tiệc đây tháng cũng không phải là chuyện hiếm thấy, nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại khiến tất cả dân làng choáng váng.