Chương 347: Giáo Huấn 1
Chương 347: Giáo Huấn 1Chương 347: Giáo Huấn 1
Trịnh Lan Tú đã đến Tiểu Tô gia giao một xe ngựa đầy đồ đạc, toàn bộ đều là hành lý của Tô Ngọc Nương.
Điều đó có nghĩa là gì?
Tô Ngọc Nương bị Trịnh gia đuổi ra khỏi cửa rồi?
Danh dự của Lão Tô gia bị hủy rồi.
Tô Xán ngay lập tức dẫn theo trưởng tử Tô Đại Lang chặn đường Trịnh Lan Tú: "Trịnh gia các ngươi muốn làm gì?"
Trịnh Lan Tú lạnh lùng hu một tiếng: "Ngươi hỏi ta, chi bằng đi hỏi khuê nữ bảo bối của ngươi đi! Là nàng ấy muốn ly hôn với đệ đệ của ta!"
"Cái gì? Ly hôn?"
Phụ tử Tô Xán chỉ cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang mây tạnh, đến việc họ từ nhà mình đến Lão Tô gia bằng cách nào họ cũng không nhớ được.
Tô lão gia tử bảo Tô Tam Lang gọi Tô Ngọc Nương tới.
Vì Tô Ngọc Nương đã ra tháng, nàng ấy dự định đến nha môn để đóng dấu quan lên thư phóng thích thê tử, bây giờ mới coi như thực sự có hiệu lực, nếu không nàng ấy vẫn là con dâu của Trịnh gia.
"Tỷ, gia gia đang tìm tỷ." Tô Tam Lang nhỏ giọng nói.
Nếu là Đại Lang và Nhị Lang đến, Tô Ngọc Nương sẽ mặc kệ, nhưng đây là tiểu đệ bênh vực mình duy nhất của Lão Tô gia, nên Tô Ngọc Nương cũng không muốn làm cậu ta khó xử.
"Được rồi, ta sẽ đi với đệ."
Là đi chứ không phải vê.
Trong lòng của nàng ấy, sớm đã không còn xem Tô Lão gia là nhà của mình nữa rồi.
Tô Tam Lang cúi đầu nói: "Gia gia bảo tỷ đi từ phía sau."
Đây là chê nàng ấy đã làm Lão Tô gia mất mặt đây mà.
Đi phía sau thì đi phía sau. ...
Trong gian nhà chính của Lão Tô gia, Tô Ngọc Nương nhìn thấy gia gia thần sắc uy nghiêm, vẻ mặt nãi nãi oán trách, phụ thân lộ rõ sự phẩn nộ, hai huynh đệ tỏ vẻ thất vọng, muội muội không hề có chút thương cảm nào và mẫu thân yếu đuối nhu nhược.
Đây chính là người nhà mà nàng ấy đã ngày đêm chung sống bao nhiêu năm trời, thật sự rất đau lòng.
"Tam Lang, vào bếp nấu ăn với nương ngươi đi." Tô lão gia tử ra lệnh.
Tô Tam Lang lo lắng nhìn Tô Ngọc Nương. Tô Ngọc Nương võ võ vào vai cậu ta an ủi: "Đại tỷ không sao đâu, cứ đi đi."
Tô Tam Lang đi vào phòng bếp với Phương Thị.
Tô lão gia tử sắc mặt tối sầm: "Ngươi và Trịnh gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Ngọc Nương thẳng thắn nói rằng: "Con và Trịnh Nguyên Bác đã ly hôn rồi."
Cả nhà thở ra một luồng khí lạnh.
Trịnh Lan Tú không hề nói dối, nha đầu này thật sự đã ly hôn với người ta rồi!
Tô lão gia tử vỗ tay lên bàn một cái: "Đại nghịch bất đạo!"
Tô Ngọc Nương không nói gì.
Trong những ngày sống ở Tiểu Tô gia, nàng ấy đã học được từ Tô Đại Nha một điều, đó chính là không nên lãng phí lời nói với những người không hiểu mình.
Người hiểu bạn không cần giải thích, người không hiểu nói thẳng ra thì cũng chẳng ích gì.
Người nhà mẹ đẻ sẽ không quan tâm đến việc ở bên cạnh Trịnh Nguyên Bác xuất hiện nhiều hơn một con hồ ly tinh, cũng sẽ không suy nghĩ đến cảm giác buồn nôn bị tra tấn mỗi ngày khi đối mặt với một gã nam nhân cặn bã và một tiểu thiếp.
Họ chỉ muốn nàng ấy tiếp tục làm con dâu của gia tộc chính ở trong thôn Thiển Thủy này thôi.
Tô Đại Lang cau mày nói: "Muội muội, muội làm như vậy, sẽ khiến cho bọn ta không thể ngẩng đầu lên ở trong thôn này nữa."
Tô Ngọc Nương hỏi rằng: "Không ngẩng đầu lên được quan trọng hơn việc ta sống tốt hay không hay sao?”
Tô Đại Lang lạnh lùng nói: "Sao muội lại không thể sống tốt được? Muội phu rất thương muội, ba chồng mẹ chồng của muội cũng coi trọng muội, muội vào thôn hỏi xem có mấy người con dâu có thể được đối xử như tỷ vậy."