Chương 351: Bênh Vực Người Mình 1
Chương 351: Bênh Vực Người Mình 1Chương 351: Bênh Vực Người Mình 1
Tô Tiểu Tiểu lập tức ngước nhìn về phía Tô Xán: "Mới có nửa ngày mà thôi, sao các ngươi dám khẳng định là mất tích?"
Tô Xán nghẹn ngào.
Tô Nhị Lang nói: "Nhưng Ngọc Nương biến mất ở nhà các ngươi!"
'Oe oe....
Trong nhà truyền đến tiếng khóc của em bé, là con của Ngọc Nương đói rồi.
Buổi chiều đói là nó khóc, Tiểu Ngô Thị đã bồng nó đến nhà họ Lý nhờ Tiểu Triệu Thị bón ăn hai lần.
Tô Xán vội vàng nói: "Đứa bé khóc lớn như vậy, chắc chắn là đói rồi, ngươi mau giao Ngọc Nương ra đi.'
Tô Nhị Cẩu nói: "Đã nói rôi, Ngọc Nương tỷ không có ở nhà bọn ta."
"Nói như vậy Ngọc Nương đã di đâu rồi chứ? Có người mẹ nào bỏ con mình lại chứ?"
"Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?"
"Đúng đó, trời cũng đã tối rồi, có đi đâu thì cũng nên về rồi chứ."
"Không lẽ quay về nhà chồng rồi?"
"Về nhà chồng mà không cho con bú ư?"
Hàng xóm ngươi một câu ta một câu, suy đoán về tung tích của Tô Ngọc Nương càng trở nên kỳ quặc.
Cũng không trách bọn họ nghĩ nhiều được, chuyện này thật sự rất kỳ lạ.
Ai lại bỏ đứa trẻ mới một tháng tuổi lại chứ?
Tô Tiểu Tiểu nói với Tiểu Ngô Thị : "Tiểu Ngô tỷ, tỷ bông đứa bé đến nhà họ Lý trước đã, nhờ Tiểu Triệu tỷ bón sữa cho nó."
"Được." Tiểu Ngô Thị gật đầu.
"Đó là con của nhị tỷ ta!" Tô Nhị Lang chặn lại không cho Tiểu Ngô Thị rời đi "Các ngươi khiến nhị tỷ ta biến mất rồi, ai biết được các ngươi lại làm gì con của nhị tỷ ta chứ?"
Tô Nhị Cẩu xắn tay áo lên: "Ngươi điên rồi à, muốn đánh nhau phải không?"
"Làm cái gì chứ?"
Là Tô Thừa.
Ông ấy vừa từ ruộng nhà họ Lý quay về, cùng với Vệ Đình trên tay còn bưng một giỏ rau mới hái xong.
Hai người đàn ông trong nhà vừa xuất hiện, dáng vẻ kiêu căng của đám người Tô Xán hiển nhiên cũng yếu hơn.
Nhưng chẳng bao lâu, Tô Xán đã thẳng lưng trở lại và nói: "Tô Thừa, nhà ông giấu Ngọc Nương ta ở đâu rồi? Trước mặt hàng xóm, tốt nhất nhà họ Tô ông cho ta một lời giải thích."
Tô Thừa nhìn vào phòng: "Ngọc Nương không có ở đây sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ban sáng Tiểu Ngô Thị rửa xong trứng muối thì đã không thấy Ngọc Nương nữa rồi."
Tô Thừa chau mày.
Ban sáng, bây giờ trời đã tối rồi.
Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng của Vệ Đình nhìn lướt qua cha con Tô Xán.
Tô Xán vô tình quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vệ Đình.
Người bình thường thường không quen bị người khác nhìn chằm, cho dù là bản thân nhìn người khác bị bắt gặp, hay bắt gặp người khác đang nhìn mình, đều sẽ vô thức mà né tránh.
Nhưng Vệ Đình lại không như vậy.
Hắn dường như sinh ra đã mang theo dáng vẻ ngang ngược mà điềm tĩnh của một người bề trên.
Ngược lại Tô Xán bị hắn nhìn chằm đến nỗi trong lòng cảm thấy thấp thỏm.
"Nương."
Ba đứa bé từ sát vách ríu ra ríu rít quay về.
"Không được phép ức hiếp nương của tai"
Đại hổ hung hăng nói.
Ba đứa trẻ hung hăng đứng chắn trước mặt Tô Tiểu Tiểu.
Hàng xóm xung quanh hơi bất ngờ.
Mấy đứa trẻ còn nhỏ gặp chuyện lớn như vậy mà không bị dọa sợ phát khóc là đã tốt lắm rồi, mấy đứa nhỏ này còn gan dạ đứng trước người trong thôn bảo vệ mẹ kế của mình.
Sao lại có khác biệt lớn như vậy trong đám trẻ cùng tuổi chứ hả?
Hà Thị nghĩ đến con trai Ngưu Đản, vào hôm chia tay, bọn họ ở nhà chính cãi nhau am Ngưu Đản lại ngồi khóc ở nhà bếp, thậm chí còn không dám xì hơi.
Còn không bằng ba đứa trẻ mới hai tuổi rưỡi này nữa, có tức không chứ?
Tô Tiểu Tiểu xoa đầu ba đứa trẻ: "Nương không sao, các con vào nhà với cha trước nhé, nương nói chuyện với hàng xóm một lát rồi sẽ vào."