Chương 357: Manh Mối 2
Chương 357: Manh Mối 2Chương 357: Manh Mối 2
Sau khi đến hậu viện, thì thấy trong tay Vệ Đình xách theo một cái tay nải, trên tay nải có một ít có và vụn gỗ lung tung ở trên đó.
"Từ đâu ra?" Nàng hỏi.
Vệ Đình liếc mắt nhìn con lừa đang ăn cỏ chậm rãi, nói: "Nó đào ra, thứ này được giấu trong chuông heo."
Chuồng heo, bây giờ chính là ổ lừa.
Cái con lừa này rất ưa sạch sẽ, ngày nào cũng phải quét tước dọn dẹp cho nó, sức ăn lại còn lớn hơn so với mấy con lừa bình thường, không cho nó ăn no thì nó sẽ cau kỉnh phá nhà, cho nên, trong ổ lừa thường được chất đầy cỏ khô.
Cái tay nải này, là con do con lừa ngậm từ trong cỏ khô ra.
Cái tay nải này nhìn vô cùng lạ mắt, hình như không phải là đồ vật trong nhà.
Tô Tiểu Tiểu vươn tay, muốn lấy cái tay nải, mở nó ra.
"Để ta." Vệ Đình nói.
Hắn cảnh giác mở ra, phát hiện bên trong tay nải chỉ có một đống quần áo và vật ngoài thân.
Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn thật sâu: "Dáng vẻ vừa rồi của ngươi là lo lắng trong này có ám khí đúng không? Sợ ta bị ám khí làm bị thương?”
Vẻ mặt Vệ Đình lạnh nhạt: "Ngươi nói nhiều thật."
"Không nói thì không nói." Tô Tiểu Tiểu cầm lấy tay nải, nhìn thật cẩn thận: "Là quần áo bên người của Ngọc Nương, và... năm mươi lượng bạc, năm mươi lượng ngân phiếu."
Cộng lại là một trăm lượng.
Số tiền này ở nông thôn chính là một khoản lớn, phải biết là, rất nhiều người trong nhà một năm thu được cũng chưa đến năm lượng.
Còn nếu là Tô Ngọc Nương, vậy thì không có gì kỳ quái.
Nữ nhân này chính là tiểu phú bà.
Từ từi
Kỳ quái!
“Tam Lang nói, sau khi Ngọc Nương cãi nhau với người trong nhà xong thì ôm một cái tay nải vội vàng rời đi, hắn có kêu cũng không he trả lời lại. Ta còn nhớ rất rõ Ngọc Nương đã nói với ta, tiền của nàng đều giấu ở Lão Tô gia, chờ sau khi ở cữ, nàng muốn tìm cơ hội để lấy tiên về."
Vệ Đình nói: "Ngươi cho rằng, đây là bạc mà nàng lấy vê? Giấu ở chuồng heo?"
"Ngươi cũng cảm thấy không thích hợp có phải không? Đầu tiên, không có khả năng Ngọc nương lại giấu đồ ở... Không phải chuồng heo! Mà là ổ lừa!" Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc sửa lại cho đúng.
Vệ Đình bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng, là ổ lừa."
Tô Tiểu Tiểu nói tiếp: "Tiếp theo, nếu Ngọc Nương thật sự về nhà để lấy tiên riêng của mình, thế thì... tuyệt đối sẽ còn lấy nhiều hơn thế này một chút."
Nàng đã từng khoe rằng mình ở phủ thành đã kiếm được năm trăm lượng bạc với Tô Ngọc Nương, lúc ấy Tô Ngọc Nương khit mũi một cái, ha ha nói: "Năm trăm lượng mà đã khiến ngươi vui vẻ đến như vậy, tiên đồ!"
Nàng hỏi lại Tô Ngọc Nương: "Ít nhất ta cũng có, ngươi có không?"
Tô Ngọc Nương hừ nói: "Còn nhiều hơn cả ngươi!"
Đương nhiên, cũng có thể cho rằng lúc đó Tô Ngọc Nương đang mạnh miệng, nhưng dựa theo hiểu biết và quan sát của Tô Tiểu Tiểu với Tô Ngọc Nương, thì tiền riêng của tiểu phú bà này tuyệt đối không hề dưới một trăm lượng!
Nàng ấy đã có cơ hội về Lão Tô gia, sao lại có thể chỉ lấy theo một trăm lượng trở vê?
Chẳng lẽ nàng ấy còn hy vọng quay trở lại lần hai?
Trong một khoảnh khắc, bế tắc của Tô Tiểu Tiểu đã được khai thông.
"Người mà Tam Lang thấy không phải là Tô Ngọc Nương! Có người mặc xiêm y của Tô Ngọc Nương, đi ra từ cửa sau của Lão Tô gia, cố ý để cho Tam Lang thấy! Han là Tam Lang đã không thấy rõ mặt, Tam Lang kêu nàng, nàng cũng không trả lời lại, là bởi gì giọng nói khác nhau!"
Chuyện này có thể để Tam Lang xác thực.
Thế nhưng Tô Tiểu Tiểu cảm thấy cái này không phải chuyện tất yếu.
Bởi vì nàng đã đoán được đại khái chuyện gì đang xảy ra.