Chương 370: Tự Lập Hộ Riêng 2
Chương 370: Tự Lập Hộ Riêng 2Chương 370: Tự Lập Hộ Riêng 2
Bằng không nếu lại bại lộ ra sơ hở gì khác thì quả thật là hết đường cứu vấn.
Lão ta lạnh lùng liếc nhìn Tô Ngọc Nương một cái, sau đó phất tay áo rời dil
Người đã bình an trở về, chuyện ồn ào náo nhiệt cũng đã xem xong, bà con thôn dân cũng nên về nhà để tiêu hóa một chút những tin tức bát quái lớn mà ngày hôm nay đã được nghe, được nhìn.
Thế nhưng, suy cho cùng thì các thôn dân cũng đã có lòng tốt đi tìm kiếm Tô Ngọc Nương suốt một đêm, trong lòng Tô Ngọc Nương rất đỗi cảm kích, thế nên bèn hào phóng mua hết toàn bộ số điểm tâm ngày hôm nay của Tô Tiểu Tiểu, lát nữa chờ đến khi ra lò sẽ mang biếu tặng cho tất cả mọi người.
Trùng hợp làm sao, đúng vào lúc này, Tiểu Ngô thị mang điểm tâm đi hấp.
Mùi điểm tâm ngọt ngào và mùi thịt thơm ngào ngạt truyền ra từ phía nhà bếp khiến bà con thôn dân thèm đến mức ứa nước miếng.
Sự cảm kích và biết ơn của Tô Ngọc Nương không phải là giả, mà hiểu được cách làm sao lôi kéo được lòng người cũng là thật.
"Ôi chao, Ngọc Nương, một cô nương tốt như ngươi thế này, là Trịnh gia bọn họ không có phúc, ngươi đừng nghĩ nhiều quá, cứ sống tốt cuộc sống của mình là được."
"Loại địa phương như am ni cô ấy, nếu có thể không đi thì đừng có đi, ngươi vẫn còn một nhi nữ nữa mà."
"Tiểu khuê nữ nhà ngươi cũng đầy tháng rồi nhỉ, chờ khi thời tiết tốt lên rồi thì ôm nó ra ngoài đi dạo xung quanh mấy vòng đi."
“Than ôi, trong chuyện này đúng là gia gia ngươi đã có chút quá đáng... Nhưng nói chứ làm sao ngươi quay về được thế?"
"Là Đại Nha đã cứu ta. Tô Ngọc Nương nói.
"Lân này cũng may nhờ có Đại Nha."
"Ôi, Đại Nha, thật là có lỗi với ngươi quá, hôm nay thúc cũng có phần nôn nóng, đáng lẽ không nên không tin tưởng các ngươi như vậy. Nếu lại có lần sau... tuyệt đối không có lần sau nữa đâu! Thúc bảo đảm!"
Các thôn dân còn lại cũng rối rít nói lời xin lỗi với Tô Tiểu Tiểu.
Nhìn xem, cũng không phải là không có thu hoạch gì, ít nhất thì nếu sau này Lão Tô gia có lại muốn vu oan cho Tiểu Tô gia lần nữa thì sợ rằng cũng sẽ không còn quá mức dễ dàng như trước kia nữa.
Sau khi tiễn các thôn nhân rời đi, Tô Ngọc Nương mới mệt mỏi ngã ngồi xuống bậc cửa nhà bếp. "Ai mang ngươi quay ve vậy?"
Vốn nàng cũng đang tìm Ngọc Nương, vậy mà bỗng nhiên lại nghe thấy phía cửa sau vang lên một tiếng "thịch", nàng kéo cửa ra vừa nhìn một cái thì đã thấy Tô Ngọc Nương đang chóng mặt ngồi ở cửa.
"Một nam nhân." Tô Ngọc Nương đáp.
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút mới hỏi: "Cha ta?"
Tô Ngọc Nương lạnh nhạt trả lời: "Không phải là một lão nam nhân."
Tô Thừa vừa mới đi tìm người ở bên ngoài trở về: "..."
Tô Thừa - người vừa mới đón sinh thần tuổi ba mươi bảy: "..."
Tô Ngọc Nương cau mày nói tiếp: "Thật ra ta cũng không nhìn rõ dáng vẻ của hắn ta..."
"Ồ" Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu lại rơi xuống trên chiếc áo choàng mà Tô Ngọc Nương đang mặc.
Tô Ngọc Nương bị hạ thuốc mê hai lần, sức ngấm của thuốc vẫn còn đó khiến đầu óc nàng ấy cứ mơ mơ hồ hồ, không thể suy nghĩ quá nhiều.
"Ta về phòng trước đây, còn con bé con..."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Con bé ở Lý gia, Tiểu Triệu tỷ sẽ giúp ngươi chăm sóc và cho con bé ăn."
Tô Ngọc Nương cũng không nói thêm gì nữa, tiếp đó nàng ấy đỡ lấy cái eo đang đau mỏi rã rời của mình rồi đi vê phòng.
Ngay khi nàng ấy định cởi y phục để nghỉ ngơi, vừa mới giơ tay lên thì lại cảm thấy xúc cảm trên tay không đúng lắm.