Chương 388: Che Chở 1
Chương 388: Che Chở 1Chương 388: Che Chở 1
Tô Nhị Cẩu hoàn toàn bùng nổ. cậu ta giơ tay lên bắt lấy roi thiếu niên, ta còn lại kéo thiếu niên xuống dưới.
Thiếu niên chật vật ngã khỏi ngựal
"Tiểu công gia!"
Người hầu và gã sai vặt đột nhiên biến sắc.
Tô Nhị Cau lạnh lùng nói: "Một roi này ta trả lại cho ngươi!"
Tô Nhị Cẩu vụt về phía khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.
"A-" thiếu niên bị dọa kêu to.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Một bóng dáng cao lớn xông tới, thấy không còn kịp nữa, anh ta bèn bay lên không trung đá vào ngực Tô Nhị Cẩu -
Kengl
Một thanh kiếm dài chặn lấy công kích của anh tai
Anh ta quay vài lần rồi ổn định cơ thể bên cạnh thiếu niên.
Anh ta lạnh lùng nhìn về phía đối phương.
Đối phương cũng thi triển khinh công, điểm khác biệt là đối phương lựa chọn che chở trước người Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cau ló đầu ra nhìn người che chắn trước mặt mình: "A? Cảnh công tử?"
Thiếu niên ngẩn ra: "Cảnh ca ca?"
Hộ vệ lạnh mặt, nhàn nhạt hỏi: "Không biết Cảnh tiểu hầu gia giá lâm, không tiếp đón được từ xa. Nhưng, hành động của Cảnh tiểu hầu gia là có ý gì?"
Thiếu niên trừng mắt nhìn Tô Nhị Cẩu, khinh thường nói: "Đúng vậy, Cảnh ca ca, tên nô tài này thật đáng giận! Mới vừa rồi cậu ta không chỉ kéo ta xuống khỏi ngựa, còn định dùng roi đánh ta! Huynh mau thay ta giáo huấn cậu ta!"
"Cậu ta không phải nô tài!" Cảnh Dịch lạnh giọng nói, rồi quay đầu hỏi Tô Nhị Cẩu: "Sao mặt lại thế này?"
Tô Nhị Cẩu chỉ về phía thiếu niên nói: "Người kia đánh, còn làm hư ná mà tỷ làm cho tal
Hộ vệ hỏi: "Cảnh tiểu hầu gia quen người này?"
Cảnh Dịch nói: "Cậu ta là đệ đệ một bằng hữu của ta."
Hộ vệ nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn Tô Nhị Cẩu: "Không biết là vị công tử nào ở kinh thành, hình như ta chưa từng gặp."
Bằng hữu của Cảnh Dịch không giàu có thì cũng là quý tộc, nhưng nhìn quần áo người này không giống như công tử thế gia.
"Ngươi không quen." Cảnh Dịch nói.
Hộ vệ tỉ mỉ đánh giá Tô Nhị Cẩu một phen. Nhìn thế nào anh ta cũng không cảm thấy Tô Nhị Cẩu là người có thân phận.
Hộ vệ lạnh lùng nói: "Cậu ta làm bị thương công tử nhà ta, chuyện này cũng không thể cứ bỏ qua như vậy. Cảnh tiểu hầu gia thấy sao?"
Ánh mắt Cảnh Dịch trở nên thâm trầm: "Ngươi tính làm thế nào?"
Hộ vệ lạnh lùng nói: "Cậu ta tự chặt một cánh tay hoặc ta phế đi một tay của cậu ta."
Cảnh Dịch gắn từng chữ một: "Người này ngươi không được động vào, nếu không thì ngươi cứ thử xem."
Hộ vệ hơi nhíu mày.
Hai người trẻ tuổi không dễ đối phó nhất trong kinh thành, một người là ấu tử Vệ gia, một người khác chính là vị tiểu hầu gia trước mắt này.
Đừng thấy tiểu hầu gia còn trẻ, võ công lại không hề yếu. Nếu thật sự đánh lên, anh ta cũng không chiếm thế thượng phong.
Huống chi —
Hộ vệ liếc nhìn Tô Nhị Cẩu một cái. Rõ ràng là một tiểu tử nghèo, sao lại được Cảnh tiểu hầu gia che chở cho?
Tiểu công gia nhà mình và Cảnh tiểu hầu gia cũng coi như lớn lên cùng nhau, theo lý thì Tiểu công gia nhà mình mới là người một nhà mới đúng.
Hộ vệ nghĩ trăm lân cũng không hiểu. Thiếu niên lại càng không hiểu.
Thiếu niên nhíu mày nói: "Cảnh ca ca, huynh che chở cho một nô tài làm gì!"
Cảnh Dịch lạnh lùng nói: "Ta nói lại lân nữa, cậu ta không phải nô tài!"
Ánh mắt thiếu niên khẽ run lên.
Cậu ta... rất sợ Cảnh Dịch.
Còn sợ hơn cả tam điện hạ.
Tam điện hạ tính tình ôn hòa, là người quân tử khiêm tốn, lễ phép. Thường ngày không bao giờ khoa trương, rất chiếu cố cho đám tiểu bối bọn chúng.
Cảnh Dịch thì không như vậy. Người này rất vô nhân tính, ngoài tam điện hạ ra thì không cho ai chút mặt mũi nào.