Chương 400: Tô Uyên Tới 1
Chương 400: Tô Uyên Tới 1Chương 400: Tô Uyên Tới 1
"Không phải muội nói khối ngọc bội này là cha muội nhặt khi còn nhỏ sao? Ông nội ta đã thấy qua ngọc bội của muội, nếu ngọc bội nguyên bản là đồ của lão Tô gia, nhất định lúc đó ông nội ta sẽ phản ứng lại ngay, không cho phép ta bảo Tam Lang trả ngọc bội vê cho muội."
"Huống hồ gì mấy năm nay ta chưa bao giờ nghe người trong nhà nhắc tới ngọc bội năm đó bán đi chỉ là một miếng, còn một miếng bị thất lạc."
Tô Tiểu Tiểu đang suy tư điều gì đó: "Xem ra, ngọc bội lão Tô gia bán đi năm đó không phải đồ gia truyền gì, chỉ là vật không rõ lai lịch."
Nhặt đồ người khác cam đi bán, còn thổi phồng thành ngọc bội tổ truyền của nhà mình, cũng thật vô sỉ.
Tô Ngọc Nương nhớ lại: "Ông nội của ta phản ứng khi nhắc tới nhà muội rất kỳ lạ, ta nghi ngờ ông ấy biết điều gì đó."
Tô Tiểu Tiểu đang suy tư điều gì đó.
Tô Ngọc Nương nói: "Lát nữa ta sẽ dành chút thời gian qua lão Tô gia một chuyến xem có thể hỏi thăm chuyện gì không."
"Mấy ngày nay tỷ đi ra ngoài không gặp chuyện kỳ quái gì chứ?" Tô Tiểu Tiểu chỉ lo lão Tô gia sẽ ngáng chân.
Tô Ngọc Nương nhíu mày nói: "Muội không nói thì ta xém quên mất, chuyện kỳ quái thì không có, nhưng người kỳ quái thì có một."
"Người nào?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Ngọc Nương muốn nói rồi lại thôi: "Bỏ đi, chỉ là một người bị điên, không cần nhắc tới. Nói về muội đi, chuyện làm ăn ở Phủ Thành như thế nào? Có làm sai gì không?”
Tô Tiểu Tiểu đen mặt: "Gì mà có làm sai gì không? Tỷ có thể mong đợi ta tốt chút không?”
"Có thể." Tô Ngọc Nương nói: "Có làm sai không?”
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tô Tiểu Tiểu móc ra một xấp ngân phiếu, phe phẩy rồi để lên trên bàn.
Tô Ngọc Nương cười: "Nha, được đó, nhiều hơn một trăm lượng so với lần trước lên Phủ Thành, tiền này do ai kiếm được vậy?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Do ta tự kiếm được!"
Tuyệt đối không thừa nhận là Nhị Cẩu Tử đánh nhau với người ta có được. ...
Đã nhiều ngày Tô Ngọc Nương khua chiêng gõ mõ điều tra tin tức, còn mệt hơn cả Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu. Nàng ấy nói chuyện với Tô Tiểu Tiểu xong liền về phòng ngủ bù, tới cơm cũng chẳng buồn ăn. Lưu Bình trả xe, giao hàng, lấy danh sách xong liên về thôn xử lý chuyện xe ngựa.
Lưu Bình và Tiểu Ngô Thị làm việc không cần ai phải nhắc nhở, bọn họ tự mình làm hết.
Bọn họ có thể chủ động tìm việc để làm.
Tuy không cần phải tự mình trả xe ngựa, nhưng trên người nàng còn hai lá thư phải tận tay giao cho Phù Đại Nương và Thẩm viện trưởng.
Ăn trưa xong, nàng bèn lên trấn một chuyến.
Đi tới nhà Phù Đại Nương trước.
Ngoài việc đưa thư của Huệ Giác sư thái cho Phù Đại Nương, còn một việc khác cần làm là gỡ ván kẹp cho Phù Đại Nương.
Kỳ thực Phù Lang Trung cũng có thể làm được nhưng mấy ngày qua hắn ta bận đi khám bệnh tại nhà.
Tô Tiểu Tiểu gỡ ván kẹp xong lại dìu Phù Đại Nương đi lại trên mặt đất.
"Cảm giác như thế nào?" Nàng hỏi.
"Không thế nào!" Phù Đại Nương thoáng dùng sức, chân có chút sức lực, bà ấy có thể cảm nhận được đúng là xương cốt mình có hồi phục.
Bà ấy đã tới độ tuổi này rồi, năng lực hồi phục rất kém, không ngờ nhanh như vậy đã hồi phục rồi.
"Ai da -"
Chân bà ấy mềm nhữn.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ vươn tay đỡ bà ấy.
"Lâu lắm rồi không dùng sức, mấy ngày là quen."
Phù Đại Nương nói: "Còn cần ngươi phải nói sao?"
Bà ấy nắm tay Tô Tiểu Tiểu, khập khiễng ngồi trở lại giường.
"Vẫn có chút đau." Bà ấy nhíu mày,'Có phải ta vẫn chưa ổn không?"