Chương 401: Tô Uyên Tới 2
Chương 401: Tô Uyên Tới 2Chương 401: Tô Uyên Tới 2
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đó là vì thời gian dài không hoạt động, khớp xương và dây chẳng bị co quắp lại, thông qua việc phục hồi chức năng, dây chằng được kéo ra sẽ không còn đau nữa."
Phù Đại Nương lạnh lùng nói: "Khi đi lên rất đau."
Tô Tiểu Tiểu vươn tay ra: "Tới tới, con dạy cho ngài."
Phù Đại Nương ngôi xuống giường, xấu xa nói: "Ta mệt rồi."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Phù Lang Trung không ở đây đúng chứ?"
"Hắn không ở đây... Ngươi muốn làm gì?" Phù Đại Nương ý thức được có gì đó không ổn.
Tô Tiểu Tiểu cười xấu xa, cúi người khiêng bà ấy lên chạy dil
Phù Đại Nương: "1!!!
Tô Tiểu Tiểu trực tiếp đặt người ở hậu viện.
Muốn về phòng sao?
Tự mình đi.
Khuôn mặt Phù Đại Nương lập tức đen kịt!
Ngày đầu tiên Phù Đại Nương phục hồi chức năng, Tô Tiểu Tiểu cũng rất hạ thủ lưu tình, chỉ "tra tấn" hơn nửa canh giờ thôi.
Sau đó, Tô Tiểu Tiểu tỏ vẻ hợp tình hợp lý cầm một bịch đậu phộng lớn ngênh ngang rời đi.
Nàng mới đi không bao lâu, một chiếc xe ngựa thấp không quá nổi bật ngừng ở cổng lớn Phù gia.
Xa phu đi xuống nhìn thấy biển số nhà, bèn bẩm báo với nam tử trên xe ngựa: "Gia, là Phù gia.'
Tô Uyên xuống xe ngựa.
Ông ta nhìn cánh cửa cũ kỹ, khẽ cau mày.
Xa phu nói: "Gia, cửa đã mở."
"Gõ cửa.' Tô Uyên nói.
"Vâng ạ!" Xa phu tiến lên gõ gõ cửa.
Phù Đai Nương mới bị tiểu ác bá tra tấn, còn đang bôi thuốc, nghe thấy có người gõ cửa bèn giận dữ gân cổ nói: "Gõ gì mà gõ! Không thấy cửa mở rồi sao?"
Bà ấy tưởng là có láng giêng nào ghé qua.
Người đứng ở cửa nhưng lại không chịu vào.
Bà ấy tức giận nói: "Có chuyện thì nói! Nhi tử ta không ở đây! Hôm nay cũng không đánh bài!" Chân bà ấy sắp gay rồi, bà ấy cũng không còn sức nữa.
Đôi phương không hé răng mà chống gậy đi vào nhà chính.
Khi thấy rõ trường bào màu xanh đen của Tô Uyên, sắc mặt bà ấy cứng lại.
Trong mắt Tô Uyên cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Phù Đại Nương ý thức được mình mới bị tiểu nha đầu hành hạ quá sức, một thân chật vật, đầu tóc lộn xon rất giống người làm —
Bà ấy ho nhẹ một tiếng, tùy tiện chỉnh lại tóc, lạnh lùng hỏi: "Sao thế tử lại tới đây?"
Tô Uyên khách khí hành lễ của vãn bối: "Phù lão phu nhân."
Phù Đại Nương nói: "Thân phận ta hèn mọng, thế tử gọi lão phu nhân chỉ sợ sẽ giảm thọ của ta.
"Phù lão phu nhân quá lời rồi." Tô Uyên nhìn chân bà ấy: "Chân ngài đây -"
"Chân ta không sao." Phù Đại Nương không muốn nói nhiều; "Thế tử đi đường xa từ kinh thành lại đây là có chuyện gì sao?”
Tô yên nói: "Khuyên tử làm quan, dẫn nó về quê tế tổ, cũng thắp cho cô cô một nén hương.
Phù Đại Nương khap khiễng đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn, liếc qua chiếc ghế dựa: "Không chê thì mời ngồi."
Tô Uyên bèn ngồi xuống đầu bên kia cái bàn.
Phù Đại Nương hỏi: "Nhi tử nào của ngài? Deu làm quan?"
"Lão nhị.' Tô Uyên nói.
Phù Đại Nương nhớ lại: "Là con sên nhỏ kia?"
Tô Uyên cười: "Vâng, là nó."
Khi còn nhỏ lão nhị bị mẫn cảm, cả ngày đều sụt sịt nước mũi.
Ông ta cười nói: "Vẫn là nhờ Phù thái y chữa khỏi."
Phù Đại Nương nhăn mày: "Ngài tới không phải để nói việc nhà với ta đúng chứ? Có phải lão ni cô Huệ Giác kia nói chỗ ở của ta cho ngài biết không?"
Tô Uyên nói: "Đúng là ta đã đi thăm hỏi sư thái."
Phù Đại Nương hừ một tiếng.
Tô Uyên lại nói: "Thật không dám giấu giếm, ta tới đây là có việc muốn nhờ. Bệnh tật năm xưa của phụ thân ta càng ngày càng nghiêm trọng, đại phu trong kinh thành đã bó tay, ta muốn mời Phù thái y..."
"Ngài tới chậm rồi, ông ấy đã không còn nữa." Phù Đại Nương lạnh lùng nói, còn hỏi ngược, Huệ Giác không nói cho ngài biết sao?"