Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 399 - Chương 402: Mưu Đồ 1

Chương 402: Mưu Đồ 1 Chương 402: Mưu Đồ 1Chương 402: Mưu Đồ 1

Trái tim Tô Uyên đau kịch liệt: "Là ta không hỏi."

Ông ta chỉ hỏi thăm chỗ ở của Phù thái y, ông ta đâu ngờ Phù thái y đã về cõi tiên?

Ông ta há miệng thở dốc: "Lệnh lang..."

Phù Đại Nương nói: "Nó đi khám bệnh ở nhà dân không biết ngày nào mới về, huống hồ chi bệnh của hầu gia, nó không trị được."

Tô Tiểu Tiểu đi ra sau hẻm Xuân Liễu, đi bộ tới thư viện Ngô Đồng. Đi được nửa đường thì đụng phải Lưu Bình và Tô Nhị Cau đang đi mua đồ.

"A? Tỷ!"

Tô Nhị Cẩu hưng phấn tiến lên.

"Đại Nha." Lưu Bình cũng chào hỏi,'Chúng ta đi mua bột mì."

"Mua xong rồi à?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.

Lưu Bình nói: "Mua xong rồi! Nhưng chủ cửa hàng bột mì không đủ, đi kho hàng lấy rồi, lát nữa chúng ta lại mua thêm."

Tô Nhị Cẩu hỏi; "Tỷ, tỷ đi đâu vậy?"

Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta đi thư viện một chuyến."

Tô Nhị Cẩu liền nói: "Ta đi cùng tỷ!"

Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Được."

Tỷ đệ hai người cùng đi thư viện Ngô Đồng.

Đừng nhìn Tô Nhị Cẩu mười bốn tuổi rồi, giống như đã qua tuổi dính người, trên thực tế nội tâm vẫn là một cục cưng, cậu ta thích ở cùng một chỗ với tỷ của cậu ta.

"Tỷ, hôm nay còn lại ba cái bánh bột ngô!"

Cậu ta không nỡ ăn, muốn để lại cho tỷ cậu ta, mặc dù tỷ cậu ta không thiếu đồ ăn.

"Đệ ăn đi." Tô Tiểu Tiểu nói.

Tô Nhị Cẩu cắn một miếng bánh: "Còn giảm béo à? Tỷ, ta cảm thấy tỷ không béo."

So với hai tháng trước, Tô Hiểu Hiểu hiện tại đã gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn hơi béo.

Tô Nhị Cẩu là tự mang theo bộ lọc đệ ruột.

Nỗi đau của người đệ đệ này không phải là vô ích.

Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới cửa sau thư viện.

Tô Nhị Cau dường như bị kích thích đột ngột, và nhét hai chiếc bánh bột ngô cuối cùng vào miệng.

Sau đó, bọt bánh bay tứ tung nói: "Hết bánh rồi!"

Đánh cướp một lão già cô đơn: "...'

Hôm nay thời tiết không tệ, Thẩm viện trưởng dẫn Châu Hưng ra sân phơi sách.

Châu Hưng nhìn thấy bóng dáng trước cửa, vội vàng nói với Thẩm viện trưởng: "Lão gia, Tô cô nương và Tô tiểu huynh đệ tới."

Thẩm viện trưởng đưa sách trong tay cho Châu Hưng, để cho hắn tiếp tục phơi.

Tỷ đệ hai người tiến lên chào hỏi Thẩm viện trưởng, Thẩm viện trưởng cùng Tô Tiểu Tiểu lên phòng nói chuyện, Tô Nhị Cẩu tò mò Châu Hưng đang làm gì, ngồi xổm xuống cùng một chỗ phơi nắng với hắn.

Người ta là phơi sách, cậu ta là phơi mình.

Trong thư phòng, Thẩm viện trưởng để cho hạ nhân phụng trà Tô Tiểu Tiểu , khách khí nói: "Nghe nói ngươi tới tìm ta, ta không ở, đi thư viện khác giảng dạy."

Tô Tiểu Tiểu nói: "Mấy ngày trước ta lên Phủ Thành, vốn định hỏi viện trưởng có thứ gì mang cho Thẩm Xuyên không."

Nghĩ đến nhi tử, đáy mắt Thẩm viện trưởng hiện lên một tia nhớ nhung nhàn nhạt, mặc kệ ông đối với Thẩm Xuyên nghiêm khắc cỡ nào, thủy chung vẫn là cốt nhục của mình, mọi thứ ông làm đều là vì tương lai của Thẩm Nguyên.

"Tô cô nương có lòng rồi, nó... ở Phủ Thành có khỏe không?”

Tô Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ: "Thành thật mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta, cảm giác trạng thái không tốt lắm."

Tim Thẩm viện trưởng thắt lại.

Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Nhưng lần này gặp lại hắn ta, rõ ràng nhìn ra được trạng thái của hắn ta không giống nhau lắm. Thẩm viện trưởng, ngài có một nhi tử rất lợi hại, ngài quyết định đưa hắn ta đi thư viện Phủ Thành là chính xác."

Để Thẩm Xuyên ở trong hoàn cảnh xa lạ rèn luyện ra mình càng mạnh mẽ hơn, đây có lẽ mới là mục đích chân chính Thẩm viện trưởng đưa hắn ta đi Phủ Thành.

"Tiểu tử này..." Thẩm viện trưởng hiếm khi lộ ra một nụ cười vui mừng.
Bình Luận (0)
Comment