Chương 403: Muu Đồ 2
Chương 403: Muu Đồ 2Chương 403: Muu Đồ 2
Tô Tiểu Tiểu lấy ra một phong thư: "Đây là thư nhà Thẩm Xuyên bảo ta mang đến cho ngài."
Thẩm viện trưởng nhìn như bình tĩnh, kì thực kích động tiếp nhận thư.
Tô Tiểu Tiểu đứng dậy nói: "Thẩm viện trưởng ngài cứ từ từ xem, ta đi trước."
Thẩm viện trưởng thật lòng giữ lại: "Tô cô nương, ăn bữa cơm rau dưa rồi đi."
Tô Tiểu Tiểu uyển chuyển từ chối: "Không được, đứa trẻ trong nhà còn đang chờ, trở về chậm, bọn chúng sẽ gây rắc rối."
Thẩm viện trưởng nghe nhi tử nhắc đến cô nương Tô đã là mẹ của ba đứa trẻ, thật khó tin. Nàng vẫn còn trẻ như vậy. —
Lúc Tô Tiểu Tiểu từ thư phòng đi ra, thấy Tô Nhị Cẩu đang nói chuyện với Trường Bình.
Không biết Tô Nhị Cẩu nói gì, Trường Bình bị chọc cười ha ha.
Cười được nửa chừng, hắn ta nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu.
Hắn ta dừng cười một giây: "Ta đi trước đây, lần sau nói chuyện."
Dứt lời, lạnh lùng hu một tiếng, lỗ mũi hướng lên trời mà đi.
Trường Bình ở đây, Hạng công tử và Cảnh Dịch chắc cũng vê thư viện rồi - -
Đang nghĩ ngợi, một hạ nhân đẩy xe lăn tới.
Người đang ngồi trên chiếc xe lăn là khuôn mặt vuông của Ô Mộc.
Chính là cái tên mặt vuông này đã bắt được nàng đào đồ vật ở trong tuyết, còn muốn lục soát cơ thể nàng tìm lệnh bài.
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười: "Đây không phải Ô Mộc đại nhân sao? Ôi, tại sao chân của ngài lại què vậy?"
Ô Mộc tức giận đùng đùng, không phải vì theo dõi nha đầu Tiểu Béo này mà hắn ta bị súng cao su bắn trúng gấy một chân sao?
Sau đó hắn ta đi hỏi thăm, lúc ấy ở cửa thư viện chơi ná cao su chính là một gã chạy vặt cùng một một ông già giữ cổng, cái loại tay trói gà không chặt kia, có thể đánh trúng hắn ta chỉ là ngẫu nhiên.
Tuy nói là mình xui xẻo, nhưng Ô Mộc cũng nhịn không được mà đổ hết mọi lỗi lên đầu tiểu nha đầu.
"Ngươi cứ chờ đi, chờ ta khỏi hẳn, nhất định sẽ tra xét ngươi!"
Hắn ta là người tập võ, hắn ta khỏi hẳn rất nhanh!
A bịchI
Chiếc xe lăn bị lật, lại lật về phía trước, Ô Mộc úp mặt xuống đất, bị xe lăn đè mạnh xuống bun.
"Đúng đúng đúng, xin lỗi!" Châu Hưng quay đầu lại mới phát hiện mình đã tông vào xe lăn của Ô Mộc đại nhân.
Chân kia của Ô Mộc bị trật khớp...
Nửa khắc sau, tâm trạng Tô Tiểu Tiểu không tệ ra khỏi thư viện.
Nàng cân thỏi bạc vẫn còn nóng hổi trong tay.
Nối cái chân trật khớp lại cho Ô Mộc, năm lạng.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi đệ cùng Trường Bình đang nói cái gì?"
Tô Nhị Cẩu trừng mắt nhìn: "Không có gì."
Hiên nhà.
Hạng công tử đang vẽ tranh trước cửa sổ.
Trường Bình khom người đi vào, cung kính thi lễ: "Công tử, sự tình làm thỏa đáng rồi."
Hạng công tử câm bút, phác họa một dãy núi uốn lượn trên giấy vẽ: "Nói thế nào?"
Trường Bình nói: "Tiểu nhân nói cho hắn biết, lần trước tiểu nhân nhìn thấy hắn cùng Tô cô nương, lại không kịp bẩm báo cho ngài, nếu bẩm báo, ngài nhất định sẽ phái người trông coi, cũng không đến mức để cho tiểu công gia bắt nạt. Ngài giận ta, lân sau hắn gặp ngài, ngàn vạn lân nhớ thay tiểu nhân ở trước mặt ngài nói tốt hai câu. Sau đó, tiểu nhân liền đem hộp bạch ngọc cao của kinh thành thái y viện cho hắn. Tiểu nhân bảo hắn giữ bí mật cho tiểu nhân, ngay cả tỷ tỷ hắn cũng không được nói."
Hạng công tử hỏi: 'Hắn không hoài nghi?"
Trường Bình cười nói: "Tiểu nhân đắc tội tỷ tỷ của hắn không phải một hai lần, để cho tỷ tỷ của hắn biết tiểu nhân hối lộ hắn, nhất định sẽ ngăn cản!"
Hạng công tử nói: "Ngươi làm rất tốt, kế tiếp hãy xem hắn có thể đem bình thuốc cao này dùng ra ngoài hay không.'