Chuong 404: Dam Phan 1
Chuong 404: Dam Phan 1Chuong 404: Dam Phan 1
"Nhà bọn họ chỉ có người kia bị thương, hơn nữa tiểu nhân nghe nói đã bị thương hơn một tháng, loại thuốc này, ngàn vàng khó cầu, chính là vị kia cũng nhịn không được muốn dùng thử.'...
"Tỷ phu!"
Sau khi Tô Nhị Cẩu về đến nhà, chuyện đầu tiên là tìm Vệ Đình.
"Âm ï cái gì?" Lão cha Tô bị cậu ta đánh thức, bất mãn trong phòng đi ra.
"Cha, tỷ phu đâu?" Tô Nhị Cẩu hỏi.
"Đi cho ngựa ăn." Lão cha Tô nhớ rõ mình trước khi ngủ nhìn thấy nữ tế ở hậu viện cho ngựa con ăn.
Tô Nhị Cẩu đi hậu viện: "Không có."
Tỷ phu và ngựa con đều không có ở đây, cả 3 con đều không có.
"Đệ tìm ta?"
Vệ Đình từ căn phòng phía đông đi ra.
"Hóa ra tỷ phu ở trong phòng!" Hai mắt Tô Nhị Cẩu sáng ngời bước tới, nhìn bốn phía một chút, thần thần bí bí nói: “Đi, chúng ta vào trong nhà nói chuyện!"
Hai người vào nhà.
"Sao vậy?" Vệ Đình hỏi.
Tô Nhị Cẩu từ trong hà bao lén lút lấy ra một lọ thuốc mỡ, giống như đùa giỡn nói: "Tỷ phu xem này! Đây là thuốc mỡ bôi vết thương tốt nhất mang từ kinh thành vê! Nghe nói là cho Hoàng đế dùng! Hiệu quả cực kỳ tốt!"
Tô Nhị Cẩu cảm thấy cho Hoàng đế dùng nhất định là Trường Bình đang khoác lác, nhưng thân phận Hạng công tử quý trọng, Trường Bình làm người hầu nhỏ của hắn, lấy ra nhất định là thứ tốt.
Logic này của Tô Nhị Cẩu là không có vấn đề.
Nhưng mà Vệ Đình lại liếc mắt một cái nhận ra loại thuốc này, quả thật là dùng thuốc cho cung đình.
"Ai đưa nó cho đệ?" Hắn hỏi.
"Ta không thể nói." Tô Nhị Cẩu trừng mắt nhìn: "Nhưng ta có thể ra dấu!"
Cậu ta làm những hành động ám chỉ.
"Hiểu chưa? Tỷ phu."
Vệ Đình: ”... Ở hậu viện, Tô Tiểu Tiểu kêu lên: "Nhị Cẩu! Qua đây giúp đi."
"Đến đây, tỷ tỷ!" Nhị Cẩu chạy đi.
Vệ Đình cầm thuốc trị thương trở vê căn phòng phía đông.
Một y nhân mặc đồ đen lẻn vào như một bóng ma.
Trông hắn ta suy sụp như thể bị đánh mười bảy tám lần.
Vệ Đình nhíu mày: "Ngươi lại làm sao vậy?”
Hắn ta sờ mông.
Vệ Đình: "Mông ngươi... lại không thuần khiết?"
Vẻ mặt của Uất Trì Tu do đẫn nói: "Không, lúc này không phải mông của ta, là ngực của ta. Đừng hỏi, ta không muốn nói."
Vệ Đình: Ta cũng không muốn hỏi.
Vệ Đình nói: Vậy ngươi sờ mồng làm gì?”
Uất Trì Tu bực bội nói: "Mông bốc hỏa rồi, đau quá."
Vệ Đình một lời khó nói hết liếc hắn ta một cái, ngươi xác định là bốc hỏa mới đau sao...
Uất Trì Tu nhìn thấy bình thuốc trong tay Vệ Đình: "Đại nhân, trong tay ngài cầm cái gì?"
Vệ Đình ném lọ thuốc cho hắn ta.
Hắn ta nhận lấy nhìn: "Haiz, bạch ngọc cao trong cung, đại nhân ngài dùng sao? Không cần thì ta cầm đi chùi mông."
Mông thật sự đau quái
Đều tại nữ nhân đói
Nàng thật sự là... Thật sự là rất quá đáng!
Uất Trì Tu tức giận đến tháo nút chai ral
Giống như rút đầu nữ nhân đó ra vậy!
Đợi đã.
Mùi không đúng.
"Đại nhân!" Hắn ta ngửi ngửi bạch ngọc cao: "Ngài lấy từ đâu vậy?"
Vệ Đình nói: "Nhị Cẩu đưa."
Uất Trì Tu thở hổn hển: "Hắn thế mà lại hạ độc ngài! Không đúng, hắn chỉ là một tên tiểu tử ngốc nghếch làm sao hiểu được thế nào là hạ độc?"
Ánh mắt Vệ Đình lạnh lùng, bản lĩnh đặt biệt danh cho người ta của hắn ta rất giỏi.
Gương mặt Uất Trì Tu nghiêm túc: "Ta đã biết! Nhất định là nha đầu kia! Nàng muốn giết đại nhân!" Vệ Đình lạnh lùng nói: "Lời nói của ngươi như kẻ không có não, muốn ta cắt cho ngươi không?”
Uất Trì Tu lui vê phía sau một bước, đỡ lấy đầu mình: "Đại nhân, quá hung tàn không tốt."
Vệ Đình hừ một tiếng.
Uất Trì Tu nghĩ mãi mà không rõ mình rốt cuộc chọc đại nhân tức giận ở chỗ nào, tính tình đại nhân gần đây thật sự là càng ngày càng khó suy nghĩ.