Chương 408: Huynh Đệ Tương Ngộ 3
Chương 408: Huynh Đệ Tương Ngộ 3Chương 408: Huynh Đệ Tương Ngộ 3
Lúc mới vừa nhặt được miếng ngọc bội kia, ông ta và cha còn có ý định trả lại cho hắn.
Ông ta theo dõi đứa trẻ kia mấy ngày.
Tận mắt nhìn thấy nó đi theo đám dân chạy nạn, học đào rễ, ăn vỏ cây, uống nước bẩn...
Tuy hắn yếu ớt tới vậy rồi nhưng vẫn còn rất kiên cường.
Lần cuối cùng nhìn thấy đứa nhỏ kia là khi đứa nhỏ kia nằm thở thoi thóp do bị người đánh chỉ vì một cái màn thâu hỏng, lúc này, miếng ngọc bội rớt ra khỏi quần áo của hắn.
Bị nạn dân cướp lấy.
Đứa nhỏ kia mới có 6 tuổi nhưng lại cầm một cục đá hung hăng đập vào đầu người kial
Có một số người, dù có lang thang giữa đàn cừu thì vẫn sẽ là sói con.
Trong ngõ nhỏ, Tô Thừa đang hung hăng đánh Trương Đao một trận, tay chân đều đã gấy. Lần trước do ra tay quá nhẹ, tên khốn này vẫn dám mua chuộc Vương mặt rỗ tới vu hãm khuê nữ Đại Béo của ông ấy.
Lúc này đây, Tô Thừa trực tiếp đánh Trương Đao chỉ còn nửa cái mạng.
Tô Thừa thoải mái đi ra khỏi ngõ ngỏ, khiêng dao giết heo nghênh ngang trở về thôn.
Bên kia, xe ngựa của Tô Uyên đi tới đường chính.
Sắc mặt Tô Uyên càng lúc càng kém, ngực như bị thứ gì đó chặn lại. Ông ta đỡ lấy vách xe, thở dốc từng đợt.
Xa phu nghe thấy động tĩnh kỳ lạ vội hỏi: "Gia, ngài làm sao vậy?"
Tô Uyên muốn mở miệng nhưng yết hầu như bị chặn lại, ông ta không phát ra được âm thanh nào.
Xa phu: “Gia?”
Rầm!
Tô Uyên ngã quy.
Xa phu đột nhiên biến sắc: "Gia?"
Hôm nay Tô Thừa không đi đường trong thôn mà ghé qua thăm Trình gia chút, lúc vè thì đi đường chính.
Từ xa ông ấy đã thấy có một chiếc xe ngựa dừng ở trên đường, nhìn ông ấy không chớp mắt. Nhưng ông ấy đã có nhiêu năm đánh cướp... khụ khụ, kinh nghiệm giang hồ nhiều, hơn nửa là nhờ các phú thương.
Mười thương thì chín kẻ gian. Ông ấy xoa xoa tay, muốn... làm một trận không?
Haiz, được rồi, đã đồng ý với khuê nữ phải thay đổi để làm người lại từ đầu.
Tô Thừa chép miệng, nhịn xuống xúc động muốn đánh cướp, đi qua bên cạnh xe ngựa. ...
Ba giây sau, ông ấy nhảy vào thùng xe: "Đánh cướp đây! Giao bạc ral
Tô Ngọc Nương sau khi trở lại tiểu Tô gia liền đi tìm Tô Tiểu Tiểu, nói tin tức tìm hiểu được từ lão Tô gia ra.
"Ngọc bội là của cha muội. Lúc ấy cha muội chỉ có một mình, bên cạnh không có người thân nà khác. Ngọc bội của cha muội không cẩn thận bị rớt, bị ông nội của ta và thái gia gia nhặt được. Còn vì sao cha muội là có hai miếng ngọc bội, tổ phụ ta nói năm đó mất mùa, loạn lạc, khắp nơi đều có người chết, có lẽ là cha muội lấy từ trên người chết nào đó."
Năm đó người chết vô số, có đói chết, cũng có bệnh chết. Có một vài người vì nghèo quá không chịu nổi đã chiếm đóng vùng núi làm thổ phỉ cướp bóc các phú hộ đi ngang. Tình huống này cũng không hiếm lạ.
Xương cốt trên đường không chỉ là người nghèo, mà số lượng phú hộ bị giết cũng rất nhiều.
Đúng là không bài trừ khả năng Tô Thừa lấy từ trên thi thể nào đó.
"Nếu hai khối ngọc bội do cha muội nhặt được, lại bị thái gia gia ta nhặt đi, vậy -"
Tô Tiểu Tiểu nói với nàng ấy: "Vậy thì thái gia gia tỷ không làm sai. Đồ không phải của mình, tỷ nhặt, ta cũng có thể nhặt. Huống chỉ thái gia gia chị nhặt lấy sau đó bán đi tiếp tế cho nạn dân một thôn, vẫn tốt hơn ở trên người cha ta. Nghĩ vậy thì các hương thân vẫn sẽ đứng về phía lão Tô gia.'
Tô Ngọc Nương thở dài một tiếng, không thể không tiếc nuối gật đầu.