Chương 409: Thần Dược 1
Chương 409: Thần Dược 1Chương 409: Thần Dược 1
Vốn tưởng rằng có thể vạch trần bộ mặt dối trá của lão Tô gia, ai ngờ lại không thành công.
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ, vẫn cảm giác Tô lão đầu đang giấu giếm điều gì đó -
Hai người đang nói chuyện ở nhà chính thì ba đứa nhỏ di tới.
Đại Hổ nâng tay nhỏ lên, chỉ một lóng tay ra ngoài cửa: "Nương, gia gia đã về."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Được, ta biết rồi."
Ba đứa chớp mắt nhìn nàng.
Tô Tiểu Tiểu thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì rồi?"
Ba đứa nhỏ gật đầu.
Phản ứng đầu tiên của Tô Tiểu Tiểu là cha nàng gặp chuyện rồi, nàng bèn vác dao đi ra bên ngoài.
Vừa tới cửa, đã thấy cha nàng hung dũng nhảy xuống khỏi một chiếc xe ngựa to.
Tô Tiểu Tiểu tiến lên nói: "Cha, cha không sao chứ?”
Tô Thừa liền nói: "Ta không sao! Con cầm dao định đi đâu vậy?”
"Tưởng là cha xảy ra chuyện, đi tìm cha." Tô Tiểu Tiểu nói rồi nhìn ra chiếc xe ngựa to phía sau lưng ông ấy. Chiếc xe ngựa này không bắt mắt nhưng vẫn tốt hơn xe mà nàng thuê nhiều.
"Cha, xe ngựa đâu ra vậy?”
Tô Thừa bình tính nói: "Nhặt được."
Tô Tiểu Tiểu nửa tin nửa ngờ nhìn ông ấy một cái: "Cha chắc chắn?"
Tô Thừa hắng giọng nói: "Dĩ nhiên..."
"Người nào!"
Tô Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng hít thở trong thùng xe, cảnh giác giơ dao lên đẩy màn xe ra.
Chỉ thấy trên ghế dài trong thùng xe có một nam nhân đang nằm bò thở thoi thóp.
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía lão cha mình.
Lão cha Tô nhếch miệng cười: "Nhặt được một người."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Trên xe ngựa, tình hình của Tô Uyên rất bất ổn.
Tô Tiểu Tiểu không biết tật xấu nhặt người về nhà của lão cha là từ đâu ra?
Còn toàn nhặt bệnh nhân thôi?
Vì sao? Giá trị nhan sắc cao à?
Cơ mà, giá trị nhan sắc đúng là cao thật. Lớn hơn cha nàng mấy tuổi, mặt mày hiền lành, điềm tĩnh được tích lũy theo năm tháng. Mặc quần áo chất liệu thượng đẳng, hình thức rất đơn giản. Xương ngón tay thon dài, dù đang mơ mơ màng màng vẫn khiến cho người ta cảm nhận được khí chất kiêu quý trên người ông ta.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy người này có chút quen mắt.
Cứu mạng quan trọng.
Nàng bắt mạch cho đối phương, rồi kiểm tra hô hấp của ông ta.
Là dị ứng khiến cho thanh quản sưng lên, hô hấp khó khăn, gần như rơi vào trạng thái sốc, cần phải lập tức loại bỏ chất gây dị ứng.
Tô Tiểu Tiểu đưa người xuống xe ngựa.
"Để ta, để tai"
Lão cha Tô đón lấy bệnh nhân, đưa vào trong nhà chính.
Tô Tiểu Tiểu kéo hai chiếc ghế dài lại với nhau, Tô Ngọc Nương thấy hế cũng tới giúp đỡ.
"Mở toàn bộ cửa ra, cởi áo ngoài của ông ta ra!"
Tô Tiểu Tiểu phân phó xong bèn đi vào Đông phòng tìm túi cấp cứu của mình.
Lần trước nàng đã lấy không ít dược liệu từ dược phòng, nhưng không có loại trị liệu dị ứng cấp tính —
Nàng lục lọi hết cái túi cấp cứu nhưng vẫn không tìm được loại đúng bệnh.
Thật ra nàng cũng có thể kê đơn thuốc trị dị ứng, nhưng tình hình của ông ta quá nguy cấp, không chờ lên trấn trên bốc thuốc được.
Đột nhiên, một cái bình đen như mực rớt ra.
Là sản phẩm "Ngưu Hoàng giải độc" mà nàng để trên gác.
Bởi vì quá râu ria, nàng không có cơ hội dùng đến nó nên gần như đã quên có một bình thuốc như vậy.
Trong tay cũng không có loại thuốc nào đúng bệnh, dù gì thì thanh nhiệt giải độc và chống dị ứng cũng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhưng điểm mấu chốt là cứ chữa ngựa chết thành ngựa sống đi, dù sao uống Ngưu Hoàng giải độc cũng không có tác dụng phụ gì.
Nàng lấy ra ba viên, bỏ vào trong chén nước ấm.
Loại này tan vào trong nước, màu vàng cam.
Nàng bưng thuốc di ra ngoài.
Tô Ngọc Nương giữ tay nàng: 'Muội dùng gì vậy?"
"Thuốc đó."