Chương 410: Thần Dược 2
Chương 410: Thần Dược 2Chương 410: Thần Dược 2
"Muội chắc chắn?" Tô Ngọc Nương nói: "Ban nãy ta mới thấy muội do dự nhìn mấy bình thuốc đó một lúc lâu."
Tiểu phú bà này quan sát quá cẩn thận rồi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đúng là thuốc, nhưng chưa từng cho ai uống qua nên em cũng không biết công hiệu như nào."
Tô Ngọc Nương hít ngược một hơi khí lạnh: "Không biết mà muội còn dám cho người ta uống! Uống chết thì làm sao? Nhìn quần áo người này là biết gia thế không nhỏ, nếu thuốc của muội làm chết người, muội sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!"
Tô Tiểu Tiểu hiểu Tô Ngọc Nương là vì muốn tốt cho nàng: "Nhưng nếu mặc kệ ông ta, ông ta sẽ thật sự chết."
Đừng tưởng dị ứng là bệnh nhỏ, phản ứng của ông ta đã quá nặng rồi, xuất hiện hiện tượng sưng thanh quản và tắc nghẽn đường hô hấp, có thể dẫn tới mất mạng.
Tô Ngọc Nương nghiêm mặt nói: "Thà để ông ta chết còn hơn là muội chữa khiến ông ta chết!"
Tô Ngọc Nương không phải là người lương thiện, nàng ấy rất ích kỉ, nàng ấy mặc kệ người khác sống chết thế nào, chỉ để ý bản thân tốt là được!
Tô Tiểu Tiểu cười: "Yên tâm đi, cái này không phải độc dược, cũng lắm thì chỉ là trị không khỏi thôi."
Tô Ngọc Nương nói: "Không phải muội nói không trị khỏi thì ông ta sẽ chết sao? Trước khi ông ta chết chỉ cần ăn chút đồ của muội đưa là có thể đẩy hết trách nhiệm lên người muội."
Tô Tiểu Tiểu nhìn thẳng vào mắt nàng ấy: "Ngọc Nương, tỷ tin ta đi."
Tô Ngọc Nương ngơ ngẩn nhìn nàng, hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn thả lỏng tay,
Tô Uyên vẫn chưa hoàn toàn bị sốc, vẫn còn chút một ý thức, chút ý thức này giúp ông ta duy trì khả năng nuốt chửng.
Tô Tiểu Tiểu đỡ lấy ông ta, đưa nửa chén nước thuốc màu cam cho ông ta uống.
Trái tim Tô Ngọc Nương nhảy lên tận cổ họng.
Sau mấy lần hô hấp, kỳ tích đã xảy ra.
Hô hấp của Tô Uyên giống như được thông, lập tức thở đều lại.
Sắc đen trên ấn đường và môi ông ta dần nhạt bớt, sắc mặt cũng trở lại bình thường.
Tô Tiểu Tiểu lần nữa đặt dụng cụ đè lưỡi vào trong miệng ông ta, nhìn yết hầu ông ta.
Sưng thanh quản cũng đã hất.
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "A, thật sự có tác dụng rồi." Xem như nàng đã phát hiện ra loại thuốc này có thành phần rất tốt!
Ai lại nghĩ một lọ "Ngưu Hoàng giải độc" nhỏ lại có thể trị được bệnh dị ứng mức độ nặng chứ?
Tô Uyên trở lại bình thường sau mười lăm phút.
Thứ ông ta nhìn thấy đầu tiên là ba cái đầu tròn xoe.
Ba đứa nhỏ chớp mắt nhìn ông ta.
Ông ta hơi ngạc nhiên.
"Ghế của con." Đại Hổ chỉ vào chỗ dưới thân ông ta nói.
Đại Hổ trở về từ Phủ Thành đột nhiên không nói lắp nữa.
"Gối của con." Nhị Hổ chỉ vào đầu ông ta nói.
Tiểu Hổ gãi đầu: "Con, con, nhà của conl"
Tô Uyên bị mấy lời tuyên bố chủ quyền của ba đứa nhỏ làm cho ngây ngốc.
Từ từ, bọn chúng không phải là cặp sinh ba mà ông ta từng gặp ở am ni cô sao?
Tô Tiểu Tiểu bưng một thúng đậu phộng đã bóc vỏ đi tới.
"Nương!"
Ba đứa nhỏ quyết định từ bỏ quan sát người bệnh, nhào tới chỗ Tô Tiểu Tiểu.
Ánh mắt Tô Uyên dõi theo ba đứa nhỏ, cũng nhìn thấy nha đầu Tiểu béo từng gặp mặt một lân ở am ni cô.
“Là ngươi?”
Ông ta ngạc nhiên lên tiếng.
Có lẽ là do bị sưng thanh quản ảnh hưởng tới, giọng nói của ông ta có chút khàn khàn.
"Hả?" Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu, đánh giá trên dưới ông ta một lượt.
Rất nhanh, nàng cũng nhận ra ông ta.
Là khách hành hương từng ghé thăm Huệ Giác sư thái, hình như tên là Tô Uyên.
Bảo sao nàng lại thấy nhìn ông ta có chút quen mặt, giống như đã từng gặp ở đâu đó.
"Tô cô nương?" Tô Uyên thử gọi cô một tiếng.