Chương 429: Phá Giới 2
Chương 429: Phá Giới 2Chương 429: Phá Giới 2
Lúc Tô Tiểu Tiểu đi ngang qua lão Tô gia, nhìn thấy cổng nhà lão Tô bị hương thân vây quanh, mọi người vốn đã rất tức giận, lão Tô gia còn cứ trốn tránh như vậy, quả thực là thêm dầu vào lửa.
Hương thân cũng nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, bầu không khí nháy mắt có chút xấu hổ.
Mọi người mắng tiểu Tô gia nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghĩ rõ ngọn ngành rằng cả thôn này đều đang nợ ân huệ của tiểu Tô gia.
Vốn tưởng rằng Tô béo nha sẽ lạnh lùng châm chọc bọn họ đôi câu, thí dụ như mắng bọn họ có mắt không tròng đại loại thế, ai mà ngờ được, Tô béo nha không hề hé răng nửa lời, cứ rời đi như thường lệ.
"Nàng, nàng mắng ta vài câu, có lẽ trong lòng ta sẽ thấy dễ chịu hơn đôi chút..."
"Đúng vậy, ta... ta cũng khá mong nàng mắng ta vài câu..."
Nhưng nàng lại không ồn không nháo, không tranh không cướp, bóng dáng mập mạp cứ thế yên lặng từng bước biến mất khỏi cổng thôn, không hiểu sao khiến người ta nhìn vào mà hốc mắt nóng lên.
Thư viện.
Lưu Bình đến để giao điểm tâm đã đặt trước cho học trò, thuận tiện giao cao tuyết lê sơn trà mà Tô Tiểu Tiểu đã làm cho Hạng công tử.
Trường Bình dùng kim bạc thử độc, không yên tâm nên lại múc một ít cho gà ăn.
Toàn bộ gà đều còn sống.
"Không thể nào, công tử." Trường Bình buồn bực nói: "Là Tô Nhị Cau không đem cao Bạch Ngọc cho hắn dùng sao? Không phải nói hắn không phát hiện cao Bạch Ngọc bị chúng ta động tay động chân sao? AI! Lẽ nào là hắn không đoán ra công tử—"
Hạng công tử nói: "Ngươi cảm thấy con út Vệ gia rất ngu ngốc sao?"
Trường Bình nói: 'A, cái này—ˆ
Hạng công tử cười nhạt: "Năm đó hắn từng là thư đồng của ta, chúng ta biết chữ viết của đối phương rõ như lòng bàn tay, bản thư pháp của ta đã được gửi tới Tô gia, hắn không thể nào không đoán ra ta. Trước khi làm võ tướng, hắn là thiếu niên tài tử vang danh khắp kinh đô, hắn có bao nhiêu thông minh không cần ta nói thêm nữa."
Trường Bình càng thêm khó hiểu: "Vậy... chúng ta hạ độc hắn, hẳn là hắn đã phát hiện ra rồi, tại sao không hạ độc ngược lại chúng ta chứ? Cơ hội tốt đến thế mài"
Hạng công tử nhìn chiếc cốc sứ trên bàn: "Ta hỏi ngươi, cao tuyết lê sơn trà là ai làm?"
Trường Bình nói: “Tô cô nương."
Hạng công tử lại nói: "Nếu như ta ăn đồ của nàng rồi trúng phải độc, nàng sẽ ra sao?" "Chém đầu ca nhài" Trường Bình nói, ý thức được điều gì đó, hắn ta trợn tròn mắt: "Ý của công tử là—"
Hạng công tử cụp mắt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: "Vệ Thất a Vệ Thất, cuối cùng ngươi cũng có điểm yếu rồi sao?"
Trường Bình cảm thấy không có khả năng lắm.
Con út Vệ gia, đó là người có tiếng bất cận nhân tình.
Huệ An công chúa là thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn, vì hắn mà nhảy thành lầu, mí mắt hắn cũng chưa từng chớp một chút, nếu không phải ám vệ đúng lúc ra tay, Huệ An công chúa sống sờ sờ đã ngã chết rồi.
Còn có Linh Tê quận chúa, thân biểu muội của hắn, rơi xuống hồ ngay trước mặt hắn, hắn cứ thế trực tiếp rời đi. Vì chuyện này, Vệ lão tướng quân đánh hắn mấy chục gậy, phạt hắn quỳ ở từ đường tổ tông giữa mùa đông giá rét...
Gia hỏa kia chính là một người tâm địa sắt đá, sao có thể để ý đến việc sống chết của một tiểu cô nương thôn quê chứ?
Hạng công tử nở nụ cười: "Thật sự là càng ngày càng thú vị."
Trường Bình bỗng nhiên nói: "Công tử! Ta đã nghĩ ra một biện pháp hay! Hắn đã để ý tới nha đầu kia như vậy, chi bằng... chúng ta trói tiểu nha đầu kia lại đi!"
"Cảnh công tử!"