Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 433 - Chương 436: Người Tới Từ Hầu Phủ 3

Chương 436: Người Tới Từ Hầu Phủ 3 Chương 436: Người Tới Từ Hầu Phủ 3Chương 436: Người Tới Từ Hầu Phủ 3

Phù Đại Nương hỏi: "Nhận từ bao giời"

Phù Lang Trung ho nhẹ một tiếng: "Vào, vào năm ngoái."

Phù Đại Nương phát ra câu hỏi từ tận linh hồn: "Người nào? Bao lớn? Nhà ở đâu? Cưới thê hay chưa? Gia thế trong sạch hay không?”

"Trong, trong, trong sạch, gia thế rất trong sạch, người của thôn Hạnh Hoa, bao, bao lớn..." Phù Lang Trung cũng không hỏi cô nương nhà người ta mà.

"Mười sáu." Tô Mạch nói.

Phù Đại Nương nhíu chặt mày, tựa hồ đang thắc mắc tại sao Tô Mạch lại biết tuổi của đối phương, nhưng liền nghĩ quá nửa là do Tô Uyên nói, bà ấy lại không để trong lòng nữa.

"Hôm nào dẫn qua đây cho ta gặp mặt." Phù Đại Nương nói với nhi tử.

Phù Lang Trung ngượng ngùng nói: "Không cần thiết đâu..."

Gặp rồi ngài không được bóp chết con nha...

Phù Đại Nương hu lạnh nói: "Bái sư là chuyện lớn, ta còn chưa được uống một chén trà nào của đồ tôn đâu."

Phù Lang Trung nhỏ giọng nói: "Ngài đã uống từ sớm rồi... Đừng nói là trà của đồ tôn, ngay cả cơm mà đồ tôn nấu cũng đã từng ăn rồi..."

Phù Đại Nương nhíu mày nói: "Con lẩm bà lẩm bẩm cái gì đấy?"

Phù Lang Trung lập tức nghiêm mặt: 'Không có gì.

Phù Đại Nương bỗng nhiên nói: "Đợi đã, người thôn Hạnh Hoa? Cùng một thôn với nha đầu kia? Sao con lại đi đến đấy nhận đồ đệ rồi?"

Phù Lang Trung lau mồ hôi lạnh: "Con..."

Phù Đại Nương khoát tay: "Bỏ đi, chỉ cần không phải là nha đầu kia, tùy con vậy."

"Ừm ừm ừm.' Phù Lang Trung mơ hồ không rõ nói.

Phù Đại Nương thấy phiền gân chết với nhi tử này rồi: "Miệng của con bị người ta trét hồ lên hả? Có thể nói chuyện tử tế được hay không?"

Phù Lang Trung căng cứng da đầu nói: "Chính là nàng."

"Chính là ai?" Phù Đại Nương hỏi.

Phù Lang Trung thấy chết không sờn: "Tô... Đại Nha."

Phù Đại Nương: '... II

Nửa phút sau, trong sân Phù gia vang lên một trận gà bay chó sủa, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Phù Lang Trung. Tô Mạch từ hẻm Xuân Liễu đi ra, ngồi lên xe ngựa đi về phía thôn Hạnh Hoa.

Vừa mới tới đâu hẻm, hắn ta bảo dừng xe lại.

“Ra đây đi.'

Hắn ta thản nhiên mở miệng.

Xa phu nhìn trái ngó phải.

Tình huống gì đây?

Bị người ta theo đuôi sao?

Tô Mạch lạnh lùng nói: "Đừng để ta nói lần thứ hai."

Đầu kia của con hẻm, hai nam tử y phục hoa lệ ta đẩy ngươi, ngươi đẩy ta, căng cứng da đầu đi tới.

Xa phu nhìn kỹ hơn, nháy mắt há hốc mồm: "Nhị công tử? Tam công tử? Là các người sao?"

Hai người lên xe ngựa.

Tô Kỳ cười hì hì nói: "Đại ca, huynh phát hiện ra chúng chúng ta từ bao giờ thế?"

Tô Mạch nói: "Chưa ra khỏi tổ trạch đã lòi đuôi rồi, tưởng là bản thân ẩn náu tốt lắm sao?"

Tô Ngọc nói: "Ta biết ngay sẽ bị phát hiện mà, không bằng trực tiếp ngồi xe ngựa của đại ca qua đây, xe ngựa của hạ nhân khiến ta ngạt muốn chết!"

Tô Kỳ cười ha hả nói: "Sao vừa rồi đệ lại không nói?"

Tô Ngọc biu môi nói: 'Huynh lại không cho ta cơ hội được nói!"

Hai đệ đệ này chỉ kém nhau một tuổi, so với lão tứ và lão ngũ thì thích đấu võ mồm hơn.

Tô Mạch nói: "Được rồi, đừng ồn nữa."

Hai người lập tức ngậm miệng.

Tô Ngọc dịch người về phía Tô Mạch, hỏi: "Đại ca, những gì mà phụ thân nói là thật sao? Thật sự thật sự muốn dẫn Tô Thừa kia trở về sao?"

Tô Mạch nhíu mày: “Hai người các ngươi lại nghe lén!"

Tô Ngọc quả quyết quăng nồi cho Tô Kỳ: "Là nhị ca muốn nghe đấy!"

Tô Kỳ xù lông: “Rõ ràng là đệ kéo ta đi mài"

Tô Mạch lạnh lùng nói: "Cãi nhau thêm một câu ta liền ném hai người các ngươi xuống xel"
Bình Luận (0)
Comment