Chương 437: Nhận Thân 1
Chương 437: Nhận Thân 1Chương 437: Nhận Thân 1
Tô Mạch ở trước mặt Tô Uyên kính cẩn đôn hậu, ở trước mặt đệ đệ lại là một vị huynh trưởng nghiêm khắc.
Hai người ngoài miệng không cãi nhau nữa, đổi sang dùng ánh mắt chém nhau.
Sở dĩ Tô Mạch mặc kệ hai đệ đệ trộm theo đuôi tới đây, chủ yếu là hắn ta lo lắng nếu bản thân không trông chừng, hai người bọn họ sẽ không để ý mà nói nói ra nhữn những lời không nên nói trước mặt Tần Vân.
"Bây giờ các ngươi về phủ thành sao?" Hắn ta hỏi.
Hai người đồng loạt lắc đầu.
Tô Mạch dặn dò nói: "Theo ta đến tiểu Tô gia cũng được, nhưng các ngươi không được nói lung tung, nhất là không được phép lộ ra mục đích lần này của chúng ta. Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, ta không hi vọng gây ra những hiểu lầm không đáng có."
Tô Kỳ vỗ ngực nói: "Đại ca, huynh yên tâm, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ!"
Tô Ngọc nói: Ta cũng vậy!"
Tính cách của hai đệ đệ nhà mình, Tô Mạch là người rõ nhất, rõ ràng tuổi tác không còn nhỏ nữa, thế nhưng lại không trâm ổn như lão tư và lão ngũ.
Thà thả dưới mí mắt mình còn hơn là để hai người bọn họ ra ngoài tác quái.
Xe ngựa đi vào một con đường gân thôn Hạnh Hoa, một người bán hàng rong đang gánh hàng đã chặn mất đường đi của bọn họ.
Người bán hàng rong nhìn quanh, đặt gánh xuống, hành lễ về phía xe ngựa: "Đại công tử."
Tô Kỳ đẩy màn xe ra, kinh ngạc nói: "La người của đại ca sao?"
Kể từ khi Tô Uyên đề cập với Tô Mạch chuyện của Tô Thừa, Tô Mạch liền phái tâm phúc đi suốt đêm đến đây để tìm hiểu tình hình của tiểu Tô gia.
Trực tiếp đến cửa dò hỏi, rất khó để nhận được tin tức khách quan, thế là người này giả làm người bán hàng rong, lang thang khắp thôn Hạnh Hoa và một số thôn lân cận trong vòng ba ngày.
Tiểu Tô gia nổi tiếng khắp tám phương mười dặm, có điều không phải là thanh danh tốt đẹp gì, mà là tam đại ác bá người khác vừa nghe danh đã sợ mất mật.
Đại ác bá Tô Thừa, một dao mổ heo đi khắp thiên hạ.
Ác bá béo Tô Đại Nha, ham ăn lười làm lẳng lơ chơi bời, ban đầu là nhìn trúng biểu ca Trần Tú Tài, sau lại "cưới" Hà Đồng Sinh thôn bên cạnh, chỉ có điêu ngày đại hôn Hà Đồng Sinh bỏ chạy, tiểu Tô gia lại không biết đào từ đâu ra một con rùa vàng.
Các hương thân gọi hắn là Vệ tiểu lang quân, nghe nói dáng vẻ trông rất tuấn tú. Cuối cùng là tiểu ác bá Tô Nhị Cẩu, người này cũng là một tên côn đồ không tiếc, từ nhỏ đến lớn đều đánh nhau với người ta.
Có ác danh của ba người, thật sự là tội lỗi chông chất.
Vẻ mặt của Tô Ngọc một lời khó nói hết: "Không phải chứ, đại ca, tổ phụ bảo chúng ta mang người về... Rốt cuộc là người nhà này bị gì thế?"
Lông mày của Tô Mạch cũng cau lại.
Thông tin tra được rõ ràng không trùng khớp với những gì phụ thân mang về, trong mắt phụ thân tiểu Tô gia là một gia đình vô cùng nhiệt tình, lương thiện, cứu sống một gia đình ở dưới quê, rốt cuộc cái nào mới là tiểu Tô gia thật sự?
Tô Mạch lại hỏi lại Tô Thừa.
Lần này, so với những lời trong miệng phụ thân cũng không quá khác biệt — Tô Thừa sáu tuổi gặp thiên tai năm ấy đi theo dân chạy nạn lưu lạc tới thôn Dương Liễu ở lân cận, chịu không biết bao nhiêu khổ cực, suýt nữa đói chết, bệnh tật, bị dân tị nạn đánh chết, cuối cùng ở lại trong thôn Dương Liễu, trở thành một đứa nhỏ chăn trâu ăn cơm trăm nhà mà lớn lên.
Đây là một cách nói dễ nghe, khó nghe hơn chút thì là kẻ ăn xin.