Chuong 438: Nhan Than 2
Chuong 438: Nhan Than 2Chuong 438: Nhan Than 2
Ngọc bội của ông ấy bị lão Tô gia nhặt được, lão Tô gia biết rõ là của ông ấy, nhưng lại không trả lại cho ông ấy, mà dùng nó đi bán để lấy một khoản ngân lượng lớn, lấy một phần trong số đó để mua lương thực cứu tế người dân tị nạn trong thôn, bởi vậy nhận được toàn bộ nhân tâm của người trong thôn.
Tô Thừa là chủ nhân thật sự của ngọc bội, lại bị người ta xem thành ác bá ghét bỏ nhiều năm.
Tô Mạch trấn định hơn so với Tô Uyên.
Có lẽ là tâm địa của hắn khá cứng rắn, không có quá nhiều lòng thương hại đối với bá tánh.
Hắn ta thừa nhận Tô Thừa thật sự sống rất thảm, nhưng trước khi điều tra rõ chân tướng, hắn ta có thể khá bình tĩnh mà nhìn vào những gì Tô Thừa đã trải qua.
"Thảm quá đi thảm quá đi!"
Tô Kỳ vỗ ngực.
Tô Mạch không thể nhịn được nữa: "Đệ đã cập quan rồi, không còn là tiểu hài tử nữa đâu!"
Tô Kỳ: "Ồ."
"Có điều—"
Người bán hàng rong muốn nói lại thôi.
Tô Mạch cất lời: "Nói."
Người bán hàng rong thần sắc phức tạp: "Từ sau khi Tô Đại Nha thành hôn tiểu Tô gia đã phát sinh không ít biến hóa."
"Ồ?" Tô Mạch bắt đầu thấy hứng thú.
Người bán hàng rong nói tiếp: "Tô Đại Nha chịu nỗi khổ bị Hà Đồng Sinh từ hôn, sau lần đó, nàng ấy như thể biến thành một con người khác, không chỉ không tham ăn lười làm nữa, cũng không hề tống tiền khắp nơi nữa, bản thân không tống tiền, cũng không cho người nhà tống tiên. Nàng ấy dẫn theo đệ đệ lên trấn làm ăn."
"Chính là bán điểm tâm phải không?" Tô Kỳ hỏi.
"Hồi bẩm nhị công tử, đúng vậy." Người bán hàng rong nói.
"Là ai dạy nàng ấy?" Tô Ngọc hỏi.
Người bán hàng rong nói: "Hồi bẩm tam công tử, thuộc hạ cũng không tra được, Tô Đại Nha cứ như thể được khai phá tài năng vô căn cứ vậy, có thêm rất nhiều năng lực. Nàng ấy còn được Phù Lang Trung nhận làm đồ đệ, thuộc hạ cả gan suy đoán, năng lực này của nàng ấy là được Phù Lang Trung cùng Phù lão phu nhân truyền thụ cho."
Dựa trên cả tuyến thời gian có thể suy đoán, Tô Tiểu Tiểu trước tiên là buôn bán, sau đó lại kết giao với Phù Lang Trung, khi có một số logic không hợp lý, con người thường tổ chức và xử lý tạo ra một bộ ký ức hợp lý dựa trên những gì bản thân hiểu biết.
Người bán hàng rong lại nói: "Ngoài ra còn một cách nói khác, tiểu tướng công của nàng ấy có năng lực, mọi kỹ năng của nàng ấy đều được tướng công của nàng ấy chỉ dạy."
Tô Kỳ hỏi: "Tướng công của nàng ấy thật sự rất tuấn tú sao? Còn tuấn tú hơn cả ta sao?"
Người bán hàng rong lúng túng: "Ờm... thuộc hạ chưa được gặp."
Sau đó, người bán hàng xong lại bẩm báo chuyện của Trần gia.
Tô Ngọc lòng đây căm phẫn nói: "Trần gia thật không biết xấu hổi Trân Tú Tài kia gọi là gì? Cái loại nhã nhặn bại hoại này tốt nhất đừng vào kinh đi thi, nếu không ta nhất định sẽ chỉnh chết hắn ta!"
Không phải vì tiểu Tô gia, trong lòng hắn ta còn chưa thừa nhận bọn họ đâu, nhưng mà thân là một nam tử hán tràn đầy nhiệt huyết, hắn ta không nhìn nổi kẻ hèn nhát như Trần gial
Tô Mạch phải tốn rất nhiều công sức mới nhịn được xúc động ném hai tên đệ đệ huyên náo này xuống khỏi xe ngựa.
Tô Mạch hiểu được đại khái, ra hiệu cho người bán hàng rong có thể lui xuống, kế tiếp đó hắn ta muốn đích thân đi đến gặp tiểu Tô gia.
Xe ngựa tiến vào thôn Hạnh Hoa, chạy thẳng đến tiểu Tô gia.
Hương thân đã không còn hiếm lạ gì với chuyện tiểu Tô gia có xe ngựa đến hỏi thăm, nhưng khi ba vị nam tử ngọc thụ lâm phong bước xuống xe ngựa, lập tức gây ra một trận oanh động không hề nhỏ ở trong thôn.