Chuong 439: Nhan Than 3
Chuong 439: Nhan Than 3Chuong 439: Nhan Than 3
Tô Mạch nghiêm túc nhìn về phía hai đệ đệ: "Ta cảnh cáo hai đệ một lần cuối cùng, đừng gây thêm phiền phức cho ta, đừng nói chuyện, ngậm chặt miệng lại cho ta rõ chưa!"
Hai người bọn họ đồng loạt làm động tác ngậm miệng lại.
Đại ca yên tâm!
Miêng của chúng ta rất cứng đấy!
Đại môn mở ra.
Mấy người nam nhân buôn bán thì buôn bán, ra đồng thì ra đồng, Tô Ngọc Nương còn dẫn ba đứa nhóc và khuê nữ qua Lý gia.
Tô Tiểu Tiểu đang vẽ bản thiết kế trang trí cửa tiệm trong phòng chính.
"Xin hỏi..."
Tô Mạch vừa định hỏi, Tô Nương Tử có đây không?
Này không phải liền nhìn thấy rồi sao.
Lúc ở phủ thành, Tô Tiểu Tiểu chưa từng chạm mặt với bọn họ, nhưng đặc trưng của cái tên nha đầu Tiểu Béo cũng quá rõ ràng, khiến người ta nhận không ra cũng khó.
"Các ngươi là—" Tô Tiểu Tiểu cổ quái nhìn ba người Tô Mạch.
Tô Mạch nói: "Ta là nhi tử của Tô Uyên, gia phụ mấy ngày trước có đi qua nơi này, đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, may mà Tô...
Nha đầu Tiểu Béo có dáng vẻ trong veo như nước, một cặp mắt to tròn điểm tĩnh trâm ổn, trong suốt thấy đáy, giữa lông mày có chút nữ tính trẻ con, một tiếng Tô Nương Tử kia không hiểu sao không thể thốt ra thành lời.
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: 'Ồ, nhi tử của Tô lão gia tử, các ngươi đều thế sao?"
Tô Mạch khách khí nói: "Đúng vậy, ta tên là Tô Mạch, bọn họ là nhị đệ cùng tam đệ của ta."
Tô Kỳ cùng Tô Ngọc hai tay ôm ngực, sắc mặt người nào người nấy đều lạnh lùng.
Tô Tiểu Tiểu ô một tiếng: "Các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Chúng ta... Tô Mạch ngừng lại một chút.
Phụ thân nói quả không sai, nha đầu này quả nhiên không giống người bình thường, nhìn qua nàng chưa hết vẻ trẻ con, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, khiến cho người khác cảm thấy nàng không dễ bị gạt.
Tô Kỳ nói: "Chúng ta không phải đến dò la tin tức đâu!"
Tô Ngọc nói: "Đúng vậy! Cũng không phải đến đón các ngươi hồi kinh! Cho dù trong tay các ngươi có ngọc bội của phủ Trấn Bắc Hầu Hầu chúng ta, cũng không thể nói rõ được điều gì! Tổ phụ của ta chỉ muốn mang các ngươi trở vê điều tra mà thôi! Nếu như các ngươi là giả, chúng ta sẽ không nhận các ngươi đâu!"
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tô Mạch: ...'
Tô Mạch muốn đánh chết hai tên đệ đệ này luôn rồi.
Đáng lẽ hắn ta nên trói bọn họ trên xe ngựa, bịt thật chặt mồm miệng của bọn hol
Tô Ngọc rất vô tội chớp chớp mắt, quăng nồi trong một giây: "Là nhị ca nói trước đó!"
Tô Kỳ giơ chân: "Vậy ta đây cũng đâu có nói nhiều bằng đệ!"
Tô Mạch nắm chặt nắm đấm, hắn ta quả thực không biết làm sao mà hai tên đệ đệ nhà mình có thể sống sót đến tận bây giờ—
"Hai người các ngươi... Lên xe ngựa đợi cho tal”
Tô Kỳ, Tô Ngọc vẻ mặt ủy khuất lên xe ngựa.
Tô Mạch ấn lên cái trán đau nhức.
Tô Tiểu Tiểu dù bận vẫn ung dung đánh giá Tô Mạch một phen: "Hóa ra ngọc bội là của nhà các ngươi... Chẳng trách cha ta lúc đó lại phản ứng kỳ quái như vậy."
Vừa hỏi thăm chuyện này, vừa hỏi thăm chuyện kia, còn hỏi cả sinh thần của lão cha Tô.
Phản ứng của Tô Tiểu Tiểu có chút nằm ngoài dự liệu của Tô Mạch, người bình thường... Không, không nói tới người bình thường nữa, nhưng phàm là một con người, nghe được tin tức có tính bùng nổ như thế, chỉ sợ không thể duy trì được vẻ bình tĩnh trên mặt.
Thế nhưng tiểu nha đầu trước mắt này từ đầu đến cuối không hề gợn sóng hay sợ hãi, dường như việc có thể bắt quan hệ với phủ Trấn Bắc Hầu ở trong mắt nàng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm.
Rốt cuộc nàng có biết phủ Trấn Bắc Hầu có ý nghĩa như thế nào hay không?
Có phải nàng không hiểu hay không?
Tô Tiểu Tiểu đương nhiên không phải là không hiểu, chỉ là từ ngày Tô Uyên đến đây trong lòng nàng đã có một chút suy đoán.