Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 437 - Chương 440: Nga Bài 1

Chương 440: Nga Bài 1 Chương 440: Nga Bài 1Chương 440: Nga Bài 1

Tô Uyên có thể quen biết người nhà của lão cha Tô, nhưng nàng không ngờ được rằng Tô Uyên có thể là người nhà của lão cha Tô.

Về phần vì sao không kích động.

Nàng không có thói quen chúc mừng những việc còn chưa tới.

Huống hồ, việc này chưa nhất định đã là một việc vui.

Lão cha Tô mất tích nhiều năm như vậy, nếu là xuất thân hàn vi, mọi người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, sinh tôn còn khó khăn, không đủ năng lực để tìm người thì cũng thôi đi, thế nhưng phủ Trấn Bắc Hầu là gia đình như thế nào?

Mặc dù kiếp trước xuất thân của nàng không dính dáng tới hoàng thân quốc thích, nhưng cũng được xem là một gia đình giàu có phú quý, nhưng mà ở trong ngôi nhà đấy nàng không hề cảm nhận được sự ấm áp của tình thân nên có.

Ngược lại tới nơi này, đối diện với lão Tô cha cùng Tô Nhị Cẩu thà rằng chính mình nhịn đói cũng muốn cho nàng được ăn uống no đủ, điều này đem lại cho nàng một loại cảm giác như ở nhà mà nàng chưa từng có trước đây.

Ở trong lòng nàng, cho tới bây giờ nàng không đặt xuất thân cao quý cùng người nha nhà đủ tư cách ở cùng một vị trí.

"Nếu ngươi đã nghe thấy rồi..."

Vốn dĩ Tô Mạch dự định lấy lý do làm ăn mời gia đình bọn họ đến kinh thành, lý do hắn ta mang theo Tô Thừa cũng đã nghĩ xong rồi — Ngươi cứu phụ thân ta, là ân nhân của phủ Trấn Bắc Hầu chúng ta, vì để cảm tạ, ta hi vọng có thể mời các ngươi tới kinh thành du ngoạn một chuyến.

Thử hỏi, ai có thể cự tuyệt lời mời như vậy?

Nếu như ngay cả điều này nàng cũng không động tâm, hắn ta sẽ ra tay độc ác —

Đáng tiếc, hai tên đệ đệ gây sự không chê lớn chuyện kia trong chốc lát đá phá hoại toàn bộ kế hoạch của hắn ta.

Le ra không nên để hai người bọn họ đến đây 一

Không đúng, cái miệng của hai tên kia, ở lại tổ trạch sẽ chỉ nói lộ hết trước mặt Tần Vân...

Tô Mạch hít sâu một hơi, bình phục lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

"Không sai, miếng ngọc bội này là của phủ Trấn Bắc Hầu chúng ta."

Hắn ta chờ nàng hỏi: Người nào của phủ Trấn Bắc Hầu các ngươi đã đi lạc, cha ta có quan hệ gì với phủ Trấn Bắc Hầu các ngươi?"

Kết quả nàng chỉ thản nhiên ồ một tiếng. Chỉ thế thôi á?

Hắn ta suýt chút nữa thốt ra: Ngươi không tò mò sao?

Lời đến bên môi lại bị hắn ta nhịn xuống.

Trước khi còn chưa xác nhận thân phận, kỳ thật hắn ta cũng không tính tiết lộ quá nhiều.

Thủ hạ của hắn ta trung thành với hắn ta, sẽ không lừa dối hắn ta, nhưng nàng so với lời đồn... thật sự không dính dáng một chút nào.

"Ta hi vọng ngươi có thể đến kinh thành với chúng ta một chuyến, phối hợp với chúng ta điều tra rõ chân tướng của chuyện này."

"Tô công tử." Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nhìn hắn ta: "Có đi kinh thành hay không, không phải ngươi nói là được, ngươi hi vọng cũng vô dụng. Bây giờ không phải các ngươi có muốn nhận lại chúng ta hay không, mà là chúng ta có muốn nhận các ngươi hay không."

Nha đầu này... kiêu ngạo quái

Tô Tiểu Tiểu nói: "Chúng ta cũng không muốn khơi ra một đống thân thích giả mạo."

Tô Mạch: "... II

"Tô công tử không có chuyện gì khác, thì ta phải làm việc đây."

Dứt lời, Tô Tiểu Tiểu không hề nhìn hắn ta nữa, vùi đầu tiếp tục vẽ bản thảo.

Tô Mạch lơ đãng địa nhìn lướt qua.

Kẻ có tiền hầu hết đều lấy bút lông vẽ tranh, cái mà nàng dùng là đầu than, bản vẽ gọn gàng tinh tế, đường nét rõ ràng, mặc dù không rõ nàng đang vẽ cái gì, lại không hiểu sao khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời, có một loại cảm giác nghiêm túc khó tả.

Tô Tiểu Tiểu quả thực không để ý tới Tô Mạch nữa.
Bình Luận (0)
Comment