Chương 442: Mất Tích 1
Chương 442: Mất Tích 1Chương 442: Mất Tích 1
Phù Lang Trung lắc đầu: "Nương ta tuổi tác đã cao, để người ở lại đây một mình ta không yên tâm, ta cảm thấy... Y thuật của con cao minh, hay là con có thể đi thử xem."
Tô Tiểu Tiểu hoàn thành nét vẽ cuối cùng: "Con không tới kinh thành."
Lúc Tô Tiểu Tiểu vẽ xong, Lưu Bình cũng từ trên trấn trở về.
"Ở trong cửa tiệm có quen không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Lưu Bình gãi gãi đầu: "Quen mà, quen mài Phòng ở rất lớn, không bị gió lùa cũng không bị dột, mấy đứa nhỏ đều ngủ rất ngon."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vậy thì sau này cứ ở bên đấy đi."
"Hả?" Lưu Bình ngẩn ra.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Không muốn ở sao?"
Lưu Bình cuống quýt xua tay: "Không phải không phải! Chỉ là... cái đó... à..."
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Không phải để cho các ngươi ở không đâu."
Lưu Bình liên tục gật đầu: "Đúng rồi đúng rồi, nên trả chút tiền thuê chứ..."
Tô Tiểu Tiểu: "Sẽ thêm tiền cho các ngươi."
"Gì cơ?" Lưu Bình kinh ngạc thốt lên.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cửa tiệm lúc nào cũng phải có người trông coi."
"Nhưng mà như này... ta..." Lúc Lưu Bình trở nên kích động thỉnh thoảng sẽ nói năng không mạch lạc.
Hắn ta muốn nói là, bọn họ được sống miễn phí trong một căn phòng tốt như vậy, hẳn là nên trả tiền thuê mới phải, sao lại có thể nhận thêm tiền được cơ chứ?
Thuận tiện trông coi cửa tiệm, không đúng, phải nói đây là một phần công việc.
Con người của Tô Tiểu Tiểu rất kỳ lạ, nói nàng hào phóng ấy à, thực ra có nhiều lúc nàng rất so đo, nhưng nếu nói nàng keo kiệt, ve khoản tiên công nàng ra tay hào phóng hơn mấy ông lớn kia rất nhiều.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cứ quyết định như vậy đi, kế tiếp phải cải tạo lại, các ngươi cứ ở lầu trên trước, đợi đến lúc sương phòng ở hậu viện được cải tạo xong lại chuyển qua đó ở, tiếp tục cải tạo lầu trên. Chuyện giám sát giao cho huynh rồi nha."
Lưu Bình trong nháy mắt có cảm giác gánh vác trọng trách: "Đại Nha muội yên tâm, ta nhất định sẽ làm thật tốt!"
Mấy ngày này thời gian Vệ Đình ở bên ngoài có hơi nhiều, có lúc lão cha Tô đã về đến nhà rồi, hắn vẫn còn làm việc một mình ở ngoài đồng.
Có phải làm việc thật hay không, Tô Tiểu Tiểu không rõ lắm. Nếu như một người nam nhân liên tục vê muộn, quá nửa là có chuyện gì đó.
Hôm nay vẫn là Uất Trì Tu đi cày ruộng, có điều bên cạnh Uất Trì Tu có thêm một người khác.
Là một nam nhân mặc y phục trắng, đội một chiếc mũ tre có mạng che, từ đầu tới chân đều được che đậy kín mít.
"Thiếu gia, lão thái quân đã biết người rời khỏi kinh thành, ngài ấy cùng tức giận, bảo người lập tức hồi kinh. Ngoài ra, trên đường tới đây, ta nghe được một tin tức khác, tam điện hạ đã bí mật khởi hành."
Uất Trì Tu xù lông: "Cái gì? Tiêu Trọng Hoa cứ như vậy mà đi rồi sao? Hắn ta không đến cướp binh phù sao? Hắn ta đến Thanh Châu chẳng phải là vì binh phù sao? Lần này lại chơi chiêu gì thế?"
Nam tử áo trắng đội mũ nói: "Thiếu gia... đã bị lộ rồi sao?"
Uất Trì Tu hừ một tiếng: "Bị lộ từ sớm rồi, Tiêu Trọng Hoa còn hạ độc với thiếu gia nhà ngươi nữa đấy, may mà bổn đại gia nhạy bén, kịp thời phát giác ra điểm bất thường!"
Nam nhân áo trắng đội mũ nói: "Nếu đã như vậy, thiếu gia lại càng không nên tiếp tục ở lại đây thêm nữa.”
Uất Trì Tu ha hả nói: "Đúng vậy, nếu Tiêu Trọng Hoa hồi kinh sớm hơn thiếu gia nhà ngươi, nhất định sẽ tới trước mặt cẩu hoàng de để tố giác chuyện thiếu gia nhà ngươi không ở trong Hộ Quốc Long tự, đến lúc đó, đầu của thiếu gia nhà ngươi chỉ sợ cũng giữ không nổi nữa!"
Việc Vệ Đình phụng chỉ tu hành nói ra cũng là một sai lầm lớn.