Chương 443: Mất Tích 2
Chương 443: Mất Tích 2Chương 443: Mất Tích 2
Huệ An công chúa có tình cảm thắm thiết với Vệ Đình, muốn tuyển hắn làm phò mã, hoàng đế cũng đồng ý rồi, ai mà ngờ được Vệ Đình lại trực tiếp kháng chỉ trên điện Kim Loan.
Hoàng đế nổi trận lôi đình: "Ngay cả công chúa của trãm ngươi còn không thèm đặt vào mắt, thử hỏi trên đời này còn có ai lọt được vào mắt ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn làm hòa thượng Saol
"Tuân chỉ."
Một câu tuân chỉ, khiến hoàng đế nghẹn đến mức suýt té khỏi ngai vàng.
Uất Trì Tu tiếp tục vui sướng khi người gặp họa: “Ai do êy, thiếu gia nhà ngươi chỉ sợ đi không nổi rồi, hắn đã trở thành con dâu nhà người ta, bị ăn thịt sạch sẽ rồi, không trong sạch nữa rồi!"
Nam tử áo trắng đội mũ lạnh lùng nhìn Uất Trì Tu, cách một tấm mạng che cũng cảm nhận được sự hoang mang của hắn ta, dường như đang nói —
Thứ đồ này thật sự là sát thủ sao? Ép chết mục tiêu nhiệm vụ bằng mồm mép như tép nhảy của hắn ta à?
Vệ Đình mở miệng nói: "Buổi trưa ngày mai, chờ ta ở bến tàu."
Uất Trì Tu lảo đảo một cái: "Gì cơ?"
Vệ Đình tiếp tục nói: "Chuẩn bị một ít y phục cho đứa hài tử."
Nam nhân áo trắng đội mũ trâm mặc một lát, hiểu ý: "Vâng!"
Sau khi nam nhân áo trắng đội mũ rời đi, Vệ Đình quay người lại, không biết ba cái tiểu gia hỏa đã đến bên bờ ruộng từ bao giờ, đang nhìn hắn một cách nôn nóng.
Hắn mấp máy miệng.
Hốc mắt ba nhóc đỏ hoe, ủy khuất xoay người chạy về nhà.
Đêm đó, ba cái tiểu gia hỏa biến mất rồi.
Ba nhóc vẫn luôn rất hiểu chuyện, chưa từng chủ động rời khỏi tâm mắt của người lớn, bọn chúng không hé răng, bình thường chỉ đi tìm Ngưu Đản ở cách vách, xa nhất cũng chỉ đến cổng thôn, tuyệt đối không vượt quá miệng giếng cổ kia nửa bước.
Hôm nay bọn chúng tóm được mấy cái bánh nhỏ, hồng hộc đi ra ngoài từ cửa sau.
Người trong nhà còn tưởng rằng bọn chúng lại đi tìm Ngưu Đản để khoe bánh.
Chẳng ai ngờ được, Tô Nhị Cẩu đi gọi bọn chúng về ăn cơm, kết quả Ngưu Đản nói, Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ không hề qua đấy.
Thế là người trong nhà đi tìm khắp thôn, Lý gia, Lý Chính gia, Lưu thẩm tử gia, thậm chí cả ao cá của lão Lưu gia cũng đã tìm qua, nhưng vẫn như cũ không tìm thấy bóng dáng của ba nhóc.
Tô Nhị Cẩu nói: "Lần trước bọn chúng chơi trốn tìm, trốn sau nhà lão Tô gia, ta đi tới đó tìm thử"
Lão cha Tô nói: Ta đi lên rừng tìm xem sao."
Tô Ngọc Nương cũng muốn đi tìm.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Phải có một người ở lại trong nhà, Ngọc Nương tỷ ở nhà chờ đi."
"Được rồi." Tô Ngọc Nương cầu nguyện ba nhóc chỉ là ham chơi, chơi đủ rồi sẽ biết đường vê.
Nhưng mà ở cùng ba cái tiểu gia hỏa lâu như vậy, nàng ấy làm sao có thể không hiểu thói quen của bọn chúng?
“Sẽ không... bị người ta...'
Lời phía sau Tô Ngọc Nương không nói tiếp nữa.
Vệ Đình thân sắc lạnh như băng.
Hắn nắm chặt nắm tay, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp, xoay người biến mất trong màn đêm vô biên.
Người trong thôn nghe nói tiểu gia hỏa mất tích, tất cả đều giúp đỡ tìm kiếm.
Không biết hương thân nào nói lẩm bẩm: "Không lẽ bị người của lão Tô gia bắt lại rồi sao?"
Suy đoán này không phải không có lý, năm đó lão Tô gia đã trộm mất ngọc bội của Tô Thừa, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, lão Tô gia sập phòng trong một đêm, trong lòng chắc chắn ghi hận tiểu Tô gia.
Lỡ nay thật sự là bọn họ bắt mất mấy đứa nhỏ để trả thù tiểu Tô gia thì sao, cũng không phải là không có khả năng.
Các hương thân vọt vào lão Tô gia.
Lúc này, mặc kệ lão Tô gia có đóng cửa chặt đến đâu chăng nữa, các hương thân trực tiếp vung búa đập vỡ cửa.