Chuong 444: Mau Tu 1
Chuong 444: Mau Tu 1Chuong 444: Mau Tu 1
Phương Thị đột nhiên biến sắc: "Các ngươi làm gì?"
"Mau giao mấy đứa nhỏ ra đây!"
Tô Đại Lang đi tới, chắn trước người Phương Thị: "Đứa nhỏ gì chứ? Các ngươi đang nói cái gì!"
"Lão Tô gia các ngươi con mẹ nó bớt giả bộ đi! Mau chóng giao Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ ra đây! Nếu không sẽ cho các ngươi đẹp mặt!"
Người của lão Tô gia oan chết mất.
Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn co đầu rụt cổ ở nhà, nửa đêm mới dám lẻn ra ngoài kiếm rau, đừng nói là bắt bọn nhỏ, ngay cả bóng dáng của một đứa bọn họ cũng chưa từng thấy đâu!
Chậu phân của các hương thân nói úp là úp, cảnh ngộ mà trước đây tiểu Tô gia gặp phải, bây giờ bọn họ xem như nếm lại từng cái một.
Lão Tô gia bị các hương thân đập tan tành nhưng không tìm được Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ.
Uất Trì Tu đi tìm hiểu tung tích của Tiêu Trọng Hoa, hắn ta không ở trong thôn.
Vệ Đình cùng Tô Tiểu Tiểu đi lên núi.
"Đại Hổ! Nhị HổiI Tiểu HổI"
Tô Tiểu Tiểu lớn tiếng gọi tên ba nhóc con.
Trước đây cho dù bọn chúng có trốn kỹ thế nào, chơi vui thế nào, chỉ cân nghe thấy tiếng gọi của nàng, nhất định sẽ chạy hồng hộc đến, giơ cái đầu nhỏ ra để cho nàng xoa đầu.
Sắc trời càng ngày càng tối, vẻ mặt của Tô Tiểu Tiểu cũng càng ngày càng lạnh.
Suốt đường đi, hai người không hề nói chuyện, toàn tâm toàn ý tìm kiếm bọn nhỏ.
Không lâu sau, lão cha Tô và Tô Nhị Cẩu cũng lên núi.
Thành thật mà nói, lão cha Tô cũng không cho rằng ba đứa nhỏ sẽ tự mình lên núi, chỉ có điều trong thôn đã có người đi tìm, ông ấy liên dẫn theo Nhị Cẩu lên núi thử vận may.
Không ai có thể cam đoan không phát sinh sự cố giống Tô Ngọc Nương lần trước — Nói không chừng ba đứa nhỏ đã bị người nào đó bắt đi.
"Chia nhau ra tìm, ta và Nhị Cẩu đi bên này, con rể, con cùng Đại Nha đi phía đông."
"Được."
Bốn người chia nhau hành động.
Lão cha Tô chia cho Vệ Đình một cây đuốc, tự mình cũng cầm một cây đuốc khác đi về phía tây nam cùng với Tô Nhị Cẩu.
Trời rất tối, cỏ dại lại ướt đẫm, lão cha Tâ bị ngã một cú, ngã khá là nặng, đến nỗi trây xước hết cả tay, nhưng ông ấy không hề nói gì, bò dậy tiếp tục đi tìm mấy đứa nhỏ.
Hắn ta mắt Vệ Đình khẽ động. ....
Hai người tìm được ba tên tiểu gia hỏa trong một hốc cây tối tăm ẩm ướt.
Trong hốc cây còn sót lại dấu vết của mấy đứa nhỏ lớn hơn từng lăn lộn qua, xem ra đây không phải lần đầu có trẻ con tới đây.
Không phải tự mình trải qua một lần, Tô Tiểu Tiểu cùng Vệ Đình cũng không biết ba tên tiểu gia hảo lại chạy đi chơi với mấy đứa nhỏ lớn hơn xa đến thế, chạy đến chỗ sâu trong rừng, gan của mấy con gấu nhỏ này cũng lớn đấy.
Đâu xuân, thời tiết ấm lên nhưng còn lạnh, ban đêm lại càng lạnh lẽo hơn.
Ba tên tiểu gia hỏa bị đông lạnh đến mức run lẩy bẩy, rúc chặt vào nhau để sưởi ấm.
Đại Hổ ở chính giữa, dùng hai cánh tay non nớt ôm lấy hai đệ đệ của mình.
Đừng tưởng ngày thường cậu ta hay cãi nhau hùng hồn với Tiểu Hổ, đó là ở nhà thôi, ở bên ngoài cậu ta sẽ không để đệ đệ của mình phải chịu ủy khuất.
Đệ đệ của cậu ta, chỉ có thể bị cậu ta bắt nạt.
Chỉ là, cảnh tượng trước mắt chẳng khá hơn với việc bị người ta bắt nạt là bao.
"Đại HổiI Nhị HổiI Tiểu HổI"
Tô Tiểu Tiểu ngôi xổm xuống, hốc cây rất nhỏ, người lớn không thể tiến vào, càng đừng nói đến một người béo tròn núc ních như nàng.
Ba đứa nhóc nghe được giọng nói của nàng, theo bản năng muốn lao ra ngoài, nhưng rất nhanh bọn chúng cũng nghe thấy động tĩnh của Vệ Đình.
"Ba người các ngươi, ra đây cho tal"
Cả ba đứa nhỏ lại sợ hãi rụt người vòa.