Chuong 447: Khoe Khoang 1
Chuong 447: Khoe Khoang 1Chuong 447: Khoe Khoang 1
Tô Ngọc nương cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa đang phun sữa ở trong ngực nàng ấy, nói: "Ta đi rồi, thì tiểu gia hỏa này ai nuôi?"
Tô Tiểu Tiểu ồ lên một tiếng: "Xem ra tỷ còn nhớ bản thân làm nương người ta cơ đấy."
Tô Ngọc Nương lạnh lùng nói: "Tô Đại Nha có phải muội ngứa đòn rồi hay không?"
Tô Tiểu Tiểu liền đáp: "Là ai hai ngày ba bữa là giao đứa nhỏ cho Tiểu Triệu tỷ thế nhỉ?"
Tô Ngọc Nương nghẹn lời.
Nếm được mùi ngon ngọt của việc làm một vị chưởng quầy phủi tay mặc kệ, bé con đã sắp trở thành khách quen của Lý gia rồi.
Hai người lời qua tiếng lại, nhưng trong lòng hai người đều hiểu, Tô Ngọc Nương muốn đi kinh thành, đi khám phá một thế giới rộng lớn hơn, nhưng bé con còn quá nhỏ, nàng ấy không đi được.
Không thể để một đứa nhỏ vừa mới đầy tháng phải chịu khổ dọc đường cùng nàng ấy được, không giống như Tô Tiểu Tiểu ở kiếp trước, có thể ngồi máy bay hoặc tàu cao tốc.
Ngôi xe ngựa ở cổ đại ròng rã một tháng trời, thật sự có thể lột một lớp da của người ta.
"Chờ bé con lớn hơn một chút.' Tô Ngọc Nương nói.
"Cũng tốt." Tô Tiểu Tiểu gật đầu, nghĩ đến điều gì đó, nàng phiền muộn thở dài: "Chuyện làm ăn của cửa tiệm ấy à..."
Tô Ngọc Nương ngắt lời cả tiểu mập mạp nào đó: "Ta không quản được chuyện làm ăn của muội đâu!"
Tô Tiểu Tiểu: "Được thôi."
"Đây."
Tô Ngọc Nương đặt một cái túi tiền lên bếp.
Tô Tiểu Tiểu cầm lên ước chừng: "Ngân lượng? Nhiều vậy sao?"
"Cho muội mượn chỉ phí đi đường!" Tô Ngọc Nương thản nhiên nói: "Biết là Vệ Đình đối đãi với muội rất tốt, cũng biết hắn ta có vẻ không phải là một chủ nhân thiếu tiền, nhưng trong tay nữ nhân chúng ta cứ phải có chút lòng tự trọng, nếu có chuyện gì xảy ra, cũng có thể thẳng lưng một chút."
Tại sao Tô Ngọc Nương có thể cứng rắn ở trong Trịnh gia như thế, đó là vì nàng ấy có thể kiếm tiền, người của Trịnh gia xem nàng ấy như thần tài mà cung phụng.
Nàng ấy hiểu rõ Tô Đại Nha còn có bản lĩnh hơn nàng ấy, nhưng Vệ Đình rõ ràng cũng không phải xuất thân tử tiểu môn đệ giống như Trình gia.
Nói trắng ra, Tô Ngọc Nương lo lắng Tô Tiểu Tiểu đến kinh thành rồi sẽ bị người ta khi dễ. Mặc dù nàng ấy có thể đang lo bò trắng răng, dù sao từ trước đến giờ chỉ có nha đầu này khi dễ người khác.
Tô Tiểu Tiểu bóp túi tiền, trong lòng thấy hơi nóng.
"Ngọc Nương.'
'Làm gì?"
"Tỷ có hứng thú muốn đầu tư vào Tô Ký không?"
Tô Ngọc Nương đi theo Tô Tiểu Tiểu học được không ít thứ về sổ sách, nàng ấy hiểu được đầu tư có nghĩa như thế nào.
Nàng ấy hu một tiếng: "Ai hiếm lạ việc làm ăn của muội!"
Mặc dù nói thế, nàng ấy lại quay vê phòng thu dọn đồ đạc, đêm đó liền chuyển lên trấn.
Ba nhóc con giải quyết hết nỗi lo lắng hôm qua, vui vẻ lắc đầu ở hậu viện, sau đó ba nhóc hùng dũng oai vệ dắt chú lừa con đi nói lời từ biệt với Ngưu Đản cùng mấy tiểu đồng bọn ở trong thôn.
Xem như là tiễn được ba tiểu ác bá đi rồi, tiểu đồng bọn trong xóm đều thở phào nhẹ nhõm một hơi nhai
Tô Tiểu Tiểu đi tới hẻm Xuân Liễu một chuyến, gặp Phù Lang Trung.
"Con... quyết định đi chẩn bệnh sao?"
Phù Lang Trung kinh ngạc không thôi.
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu: "Ừm, quyết định rồi, đến nói với người một tiếng."
Phù Lang Trung nở nụ cười: "Tốt, tốt, quá tốt rồi! Nếu như con đi, bệnh của lão Hầu gia xem như có hi vọng rồi."
Tô Tiểu Tiểu dừng lại một chút, hỏi: "Lão Hầu gia mà người nói... là người như thế nào?”
Phù Lang Trung nhớ lại rồi nói: "Thật ra thì số lần ta gặp lão Hầu gia cũng không nhiều, vẫn là lúc nhỏ đi theo cha ta tới Hầu phủ vài lần, trong ấn tượng thì... lão Hầu gia là một người nói năng thận trọng, người mà phụ thân ta khâm phục cả một đời không nhiều lắm, lão Hầu gia là một trong số đó."