Chương 448: Khoe Khoang 2
Chương 448: Khoe Khoang 2Chương 448: Khoe Khoang 2
Tô Tiểu Tiểu đã có những ấn tượng đầu tiên đối với vị lão nhân này.
Nghĩ tới điều gì đó, Phù Lang Trung hỏi: "Có điều, sao con lại đột nhiên thay đổi chủ ý?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ồ, chính là, muốn đi kinh thành xem thử"
Phù Lang Trung không hề nghi ngờ nàng: "Đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới cũng tốt, từ sớm ta đã nhìn ra con không phải một nữ tử bình thường, tới kinh tàn nói không chừng sẽ có cơ hội."
Hai người lại hàn huyên về bệnh tình của lão Hầu gia một lúc, Phù Lang Trung đem toàn bộ bệnh án mà phụ thân hắn ta đã để lại ra, hi vọng làm vậy có thể giúp đỡ cho Tô Tiểu Tiểu phần nào.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu rời đi, Phù Lang Trung nhẹ nhàng khép lại cửa viện, thở dài một hơi.
Hắn ta điều chỉnh lại cảm xúc, vẻ mặt như thường đi về phía nhà chính.
Người còn chưa kịp bước vào, một cái tay nải đã được ném xuống trước mặt hắn ta!
Hắn ta giật mình kinh hãi, buộc phải bắt lấy nó.
“Nương?”
Hắn ta trợn mắt há mồm nhìn về Phù Đại Nương ném tay nải cho hắn ta.
Phù Đại Nương lạnh lùng nói: "Muốn đi thì đi đi!"
Phù Lang Trung cúi đầu: "Con, con không đi. Con đi rồi người biết làm thế nào... Kinh thành quá xa xôi, cũng không phải hai ba ngày có thể quay về..."
Phù Đại Nương nói: "Con không đi, ta đi."
"Cái gì?"
Phù Lang Trung đang buôn bựa, một chiếc xe ngựa đã dừng lại trước cửa.
Xa phu trẻ tuổi cười ha hả bước tới, dìu Phù Đại Nương lên xe ngựa.
Phù Lang Trung hoang mang nói: "Nương, người đi đâu vậy?"
Xa phu cười nói: "Huệ Giác sư thái mời lão phu nhân tới ni viện ở vài ngày."
Hốc mắt Phù Lang Trung đột nhiên ươn ướt: "Nương..."
Thôn Hạnh Hoa.
Lão cha Tô cũng đang nói lời từ biệt cùng các hương thân.
"Không sai, muốn đi xa nhà một chuyến."
"Phủ thành? Nơi đấy cũng được tính là xa nhà á? Xem thường ai đấy? Mở mắt nhắm mắt một cái là tới rồi. Mời ta ta còn lười đi ấy chứ!"
“Đúng, là kinh thành." "Ai dẫn ta đi? Con rể của ta đấy!"
"Đi thế nào á? Đi bằng xe ngựa nha! Tám con ngựa! Gì cơ? Không thấy á? Đang đợi ở trên trấn đấy, trong thôn chật lắm, tám con ngựa không vào được."
Lão cha Tô đứng dưới cây hòe già đầu thôn, hai ta chống eo, không ngại phiên phức đứng chém gió.
Trụ Tử nói: "Vệ tiểu lang quân là người ở kinh thành sao?"
Các hương thân đều há hốc mồm.
Một người của kinh thành lại đi ở rể cho tiểu béo quê mùa ở nông thôn, tiểu Tô gia các ngươi rốt cuộc có vận phân chó gì thế?
Chuyện tiểu Tô gia lên kinh thành chẳng mấy chốc đã truyền tới lão Tô gia.
Mấy ngày nay cuộc sống của lão Tô gia khổ không sao tả xiết, một mặt bọn họ phải hứng chịu sự phẫn nộ cùng xem thường của các hương nhân, mặt khác lại phải đối mặt với nguy cơ phải trả lại đất đai dưới danh nghĩa của bọn họ.
Bọn họ nghĩ rằng tiểu Tô gia nhất định đang vui điên lên được, mặc dù chưa đến châm chọc khiêu khích nhà bọn họ, nhưng sau lưng chắc chắn nở mày nở mặt không ít.
Mãi cho tới hôm nay.
Nghe nói tiểu Tô gia muốn lên kinh, bọn họ mới bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
Tiểu Tô gia không đến bỏ đá xuống giếng, không phải tiểu Tô gia có muốn giả bộ làm người tốt, mà là tiểu Tô gia chưa bao giờ đặt lão Tô gia vào mắt.
Bọn họ tự nhận là quan hệ cạnh tranh đối địch lẫn nhau, ai mà ngờ người ta căn bản không xem ngươi ra cái gì.
Bọn họ giống như những chú hề, không ngừng nhảy nhót suy đoán thái độ và suy nghĩ của tiểu Tô gia...
Mà tiểu Tô gia đã sớm không còn là vật trong ao này nữa.
Hay nói đúng hơn, người ta ngay từ đầu đã ra cá lớn mắc cạn.
Tô lão gia máu xông tận não, đùng một tiếng ngã quy xuống!
Tô Đại Lan, Tô Nhị Lang đột nhiên biến sáng: "Gia gia—"