Chuong 449: Len Kinh 1
Chuong 449: Len Kinh 1Chuong 449: Len Kinh 1
Tô Tiểu Tiểu lại đi tìm Tôn chưởng quầy, nói chuyện bản thân muốn vào kinh: "Chuyện trong cửa tiệm làm phiên ông và Ngọc Nương rồi."
Tôn chưởng quầy nói: "Trong tiệm thì có chuyện gì đâu, cô cứ yên tâm vào kinh đi."
Tô Tiểu Tiểu cẩn thận suy nghĩ, việc buôn bán quả thực chẳng có việc gì lớn phải giải quyết cả.
Cửa tiệm đã ổn định, Lưu Bình cùng Tiểu Ngô Thị cũng chuyển tới đây rồi, bản vẽ trang trí đã hoàn thiện, Tiểu Triệu Thi cùng Lý Tiểu Dũng cũng bắt tay vào rồi...
Nàng không cố ý lên kế hoạch gì cả, dường như đi trong mơ hồ, nhưng lại dường như đã sớm chuẩn bị cho ngày này.
Tô Tiểu Tiểu đi ra từ cửa tiệm, nhìn thấy Phù Lang Trung đang ôm tay nải ngồi trên mặt đất vẽ vòng tròn.
Phù Lang Trung quay đầu nhìn thấy nàng, đứng dậy ho nhẹ một tiếng: "Nương ta... bảo ta đi kinh thành chữa bệnh cho lão Hầu gia."
Tô Tiểu Tiểu vân đạm phong khinh nói: "Vậy thì đúng là bớt được nhiều việc đó..."
Phù Lang Trung: "22222"
Khách điếm Đông Lai là khách điếm lớn nhất trấn Hạnh Hoa, nghe nói là sản nghiệp Thích gia, kinh doanh phát đạt, một phòng khó cầu.
Nhưng mà đối với công tử kim tôn ngọc quý của kinh thành mà nói, không khác gì so với phòng ngủ nhà mình sài.
Tô Ngọc ghét bỏ không có chỗ đặt chân: "Tàn quá đi, chăn đã mốc meo rồi! Đại ca, nếu còn không trở về, ta cũng mốc meo luôn đói"
Tô Mạch bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nói: "Các ngươi tự mình theo từ nhà tới đây, bây giờ chê tàn sao?"
Tô Ngọc vẻ mặt ủy khuất: "Hu hu, ta hối hận rồi..."
Ngoài cửa truyền tới tiếng bẩm báo của xa phu: "Đại công tử, Phù Lang Trung cầu kiến!"
Phù Lang Trung tới cùng Tô Tiểu Tiểu.
Nhìn thấy nàng, ba huynh đệ vừa kinh ngạc vừa không.
Kinh ngạc là vì sao nàng cũng đến đây, không kinh ngạc là vì nhớ ra nàng dường như là đồ đệ của Phù Lang Trung.
Phù Lang Trung đi thẳng vào vấn đề chính: "Ta đồng ý đi kinh thành chẩn bệnh tại gia, có điều có chuyện ta phải nói trước, lão Hầu gia bệnh tật nhiều năm, ta chỉ có thể cố hết sức thử một lần, không thể đảm bảo ta có thể chữa khỏi cho ông ấy." "Được.' Tô Mạch nói: "Tô cô nương cũng đi?”
Phù Lang Trung nghiêm trang nói: "Nàng là đồ đệ của ta, đương nhiên phải đi rồi, căn bệnh phức tạp như vậy nàng chưa bao giờ được thấy, nhân cơ hội này ta có thể dạy cho nàng."
"Được." Bất luận tiểu nha đầu này có phải thật sự bị Phù Lang Trung thuyết phục hay không, Tô Mạch đều chỉ cần kết quả này là đủ rồi, quá trình không quan trọng.
"Bao giờ có thể khởi hành?" Tô Mạch nói.
Bệnh tình của tổ phụ không thể chậm trễ, đến sớm ngày nào hay ngày đó.
"Bây giờ có thể lập tức xuất phát." Người trả lời hắn ta là Tô Tiểu Tiểu: "Chúng ta không đi cùng các ngươi."
Tô Ngọc kinh ngạc: “Cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu thản nhiên nói: "Tiên chẩn bệnh hai ngàn lượng, đặt cọc ba mươi phần trăm trước.'
Tô Ngọc sửng sốt lắp bắp: "Hai hai hai hai, hai ngàn lượng! Các ngươi còn đắt hơn cả thái y cơ đấy ! Ta thấy ngươi tống tiền tống tới nghiện rồi."
"Vậy thì mời vị cao minh khác đi." Tô Tiểu Tiểu xoay người bước đi.
Phù Lang Trung cũng không hề do dự.
Tô Ngọc trợn tròn mắt: "... Hai người các ngươi rốt cuộc ai là sư phụ thế?"
Tô Mạch nhíu mày: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Lộ dẫn do các ngươi chuẩn bị."
Tô Mạch rút một tấm lệnh bài từ trên thắt lưng xuống, thuận tay ném cho nàng: "Cầm lấy cái này, không cần lộ dẫn."
Tô Tiểu Tiểu ngược tay đón lấy, động tác lưu loát lại dứt khoát, trực tiếp khiến cho Tô Mạch sửng sốt một lúc.
Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt nói: "Gặp lại ở kinh thành."