Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 460 - Chuong 463: Tinh Cha Nhu Nui 2

Chuong 463: Tinh Cha Nhu Nui 2 Chuong 463: Tinh Cha Nhu Nui 2Chuong 463: Tinh Cha Nhu Nui 2

Tô Mạch nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái thật sau, nếu không phải nàng không hề qua lại với Hầu phủ bao giờ, hắn ta gân như sẽ nghi ngờ liệu nàng có biết trước vê bệnh tình của tổ phụ hay không.

"Ngươi đi theo Phù đại phu học được không ít."

Nói năng mạch lạc rõ ràng, không hề giống với một đồ đệ còn chưa xuất sư chút nào.

Phù Lang Trung ho khan một tiếng.

Tô Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc: "Ồ, sống chung với nhau. Nhớ kỹ không khí trong phòng phải thường xuyên được lưu thông, không cần đóng cửa sổ kín như vậy, không tốt cho bệnh nhân đâu."

Tô Mạch theo bản năng cau mày, câu nào câu nấy của nàng cũng là bệnh nhân, không có quan hệ gì với Hầu gia.

Nếu lúc đầu hắn ta còn có chút hoài nghi, vậy thì giờ khắc này hắn ta thật sự cảm thấy, việc tiểu nha đầu này tới kinh thành không dính dáng gì tới việc nhận thân.

Lão Hầu gia vẫn chưa thoát khỏi tình hình nguy hiểm đến tính mạng, Phù Lang Trung ở lại chăm sóc ông ấy, Tô Tiểu Tiểu đi về trước.

Tô Mạch không có ý kiến với chuyện này.

Nếu là đồ đệ như Tô Tiểu Tiểu ở lại, chỉ sợ hắn ta mới phải lo lắng. ...

Sau khi ra khỏi Hầu phủ, Tô Tiểu Tiểu ngồi lên xe ngựa trở về ngõ Lê Hoa.

Ba nhóc con đã sớm chờ ở cửa rồi, Tô Tiểu Tiểu vừa xuống xe ngựa, ba nhóc ôm lấy cánh tay nhào vào lòng nàng.

Cả một đường tới đây ngày nào ngày nấy đều dính lấy nhau, bọn chúng đã quen với việc có Tô Tiểu Tiểu ở cạnh rồi.

Ba nhóc tủi thân muốn chết, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng nàng không chịu ngẩng lên.

Tô Tiểu Tiểu buồn cười xoa xoa đầu ba nhóc con: "Tủi thân đến thế sao?"

Ba nhóc gật gật đầu.

Kỳ thật bọn chúng ủy khuất như vậy, không chỉ bởi vì lúc rời giường không nhìn thấy nương thân —

Tiểu Hổ giơ bàn tay nhỏ lên phàn nàn: "Kẹo hồ nhô (lô) mà gia gia mua không ngon!"

Cậu ta không nhớ rõ chuyện bản thân bị người ta đẩy ngã trên mặt đất, chỉ nhớ việc kẹo hồ lô ăn không ngon thôi.

Nhị Hổ cũng nói: "Chua muốn rụng răng luôn." Đại Hổ không hé răng, cậu ta trộm giấu đường, ăn cùng với đường, không chua.

Lão cha Tô đi tới: "Cái đấy còn không phải muốn tốt cho mấy đứa sao? Tiểu hài tử không thể ăn quá nhiều đường nha."

Nhị Hổ lên án: "Vậy cũng không thể mua sơn trà."

Lão cha Tô hắng giọng nói: "Khụ, con còn biết sơn trà sao?"

"Đỗ bà bà có." Nhị Hổ từng thấy ở chỗ Đồ Thần bà.

Sơn trà thì rẻ, hai văn tiền là mua được mấy quả rồi, cái đắt là đường.

Hành vi keo kiệt bị bóc trần, lão cha Tô vẫn đúng lý hợp tình nói: "Tiểu hài tử không thể ăn đường được đâu!"

Tô Tiểu Tiểu không dỡ bậc thang của lão cha nhà mình, nói với ba đứa nhóc: "Gia gia nói đúng, các con quả thực không nên ăn nhiều đường, nếu không Đại Hổ và Nhị Hổ cũng sẽ giống Tiểu Hổ ấy, có răng sâu rồi."

Vừa nghe tới việc có răng sâu, ba nhóc đồng thời lấy tay bịt miệng.

Lão cha Tô đi chợ ở bên cạnh mua nguyên liệu nấu ăn vê, đừng thấy lão cha Tô thường ngày dáng vẻ bất cần, đồ mua về vừa tốt vừa rẻ.

Tô Tiểu Tiểu thực sự nghi ngờ này là do ông ấy khôi ngô tuấn tú — —

Trong lúc đó Chung Sơn đã tới đây một lần, mang than củi tới đây.

Vốn dĩ hắn ta còn muốn dọn dẹp viện tử, nhưng lại phải hiện trong viện đã được dọn dẹp sạch sẽ cả rồi.

Chung Sơn sửng sốt một lúc, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, hay là đang nhìn ai.

Chờ tới khi Tô Tiểu Tiểu làm xong một nồi bánh đi ra, hắn ta đã lặng lẽ rời đi rồi.

Bữa tối là bánh hành hoa và bánh canh, còn có một chén trứng hấp, một đĩa bắp cải xào.
Bình Luận (0)
Comment