Chương 464: Ngoài Lạnh Trong Nóng 1
Chương 464: Ngoài Lạnh Trong Nóng 1Chương 464: Ngoài Lạnh Trong Nóng 1
Giá cả ở kinh thành rất cao, lão cha Tô không mua thịt.
Ba cái tiểu gia hỏa không thịt không vui kia cũng rất hiểu chuyện, không ầm ï đòi ăn thịt.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cha, không cần phải tiết kiệm như vậy."
Tô Thừa điềm nhiên như không nói: "Hời, không phải là con đang giảm cân sao? Cả nhà chúng ta đều ăn thịt, con chỉ nhìn mà không ăn, khó chịu nhường nào chứ? Hơn nữa, một nữa thiếu thịt cũng chả làm sao."
Ăn cơm xong, Tô Tiểu Tiểu vào phòng bếp rửa bát.
Tô Thừa cầm thứ gì đó tiến vào.
"Này." Ông ấy đưa đồ trong tay ra trước mặt Tô Tiểu Tiểu.
"Cái gì vậy?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Khăn gói bên ngoài là Tô Thừa tự mình làm, đồ bán ở sạp hàng rong không chú trọng thứ này.
Tô Tiểu Tiểu lau khô tay, nhận lấy món đồ. Sau khi mở khăn ra liền phát hiện là một chiếc dây cột tóc màu đỏ đính trân châu, trân châu màu trắng, tương phản với màu đỏ của dây cột tóc, màu sắc rất tươi tắn.
"Không rẻ đúng không?”
Đây là trân châu thật đấy.
"Không đắt, chỉ có hai lượng." Lão cha Tô nói.
Hai lượng còn không đắt? Cha là người chỉ có năm đồng cũng phải để dành đấy.
Tô Tiểu Tiểu trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Không nỡ ăn thịt, nhưng lại nỡ tiêu những hai lượng bạc để mua dây cột tóc cho nàng.
Người phụ thân này, vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, rất tốt.
Tô Tiểu Tiểu tháo chiếc dây buộc tóc cũ xuống, buộc lại bằng chiếc dây mới.
Ngũ quan của nàng bình thường đã rất đẹp, nhờ công hiệu của vitamin và peptide collagen, làn da vốn dĩ xỉn màu của nàng đã trở nên sáng bóng trong suốt, cộng thêm khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn đáng yêu đó, trong con mắt của lão cha Tô, khuê nữ nhà mình chính là tiểu nha đầu xinh đẹp nhất trên đời này.
Ai nha.
Lão cha Tô đột nhiên thở dài một hơi.
Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt mông lung khó hiểu: "Sao vậy cha? Con dùng cái này không đẹp sao?"
"Đẹp chứ!" lão cha Tô nói. Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Vậy cha thở dài làm cái gì?"
Lão cha Tô phiên muộn nhìn trời: "Chao ôi, con nói xem sao con rể của con vẫn chưa tới nhỉ?"
Lúc trước quăng Vệ Đình lại rồi lên kinh, lí do thoái thác của Tô Tiểu Tiểu là cứu người quan trọng hơn, Vệ Đình vẫn còn chút việc phải xử lý, bọn họ không thể chờ được Vệ Đình.
Lão cha Tô trâm ngâm: "Không phải là con rể của ta không tìm thấy chúng ta đấy chứ? Con có chắc là đã bảo nó là sống ở đây không?"
Tô Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc: "Ừm, nói rồi"... Mới là lạ.
Vệ Đình đi theo đường thủy, theo lý thuyết sẽ không thể chậm hơn nhóm của Tô Tiểu Tiểu là bao, chẳng qua, hành trình này của Vệ Đình không mấy bình yên, thường xuyên gặp phải từng đợt phục kích, khiến tiến độ hành trình của hắn bị trì hoãn.
"Ha ha ha! Ta đã nói cái gì nào? Tiêu Trọng Hoa sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ!"
Uất Trì Tu một thân hắc y hưng phấn rút trường kiếm ra, nhún chân một cái, phi thân lên giết thích khách đang cản đường.
Nam tử áo trắng đội mũ bảo vệ cỗ xe.
Không biết đây đã là đợt sát thủ thứ bao nhiêu nhiều rồi.
Lúc đầu, đối phương chỉ có dăm ba tên đến, thậm chí không đủ để nhét kẽ răng của Uất Trì Tu.
Sau đó, đối phương phái thêm nhiều người nữa, sáu tên, tám tên rồi mười tên.
Cho dù có người lọt qua được mí mắt của Uất Trì Tu , cũng bị nam tử áo trắng đội mũ chặn lại.
Tóm lại, sau mấy đợt ám sát, ngay cả rèm xe còn chưa chạm vào được, chứ đừng nói đến việc giật lấy binh phù từ tay Vệ Đình .
Đêm nay, bọn họ như thể quyết tâm không trở về tay trắng, một hơi xuất động ba mươi tên thích khách đứng đầu giang hồ.