Chuong 473: Doan Tu 1
Chuong 473: Doan Tu 1Chuong 473: Doan Tu 1
Tô Mạch nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Thật ra khá hình tượng đấy."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tô Mạch dừng một chút: "Không đúng, ta không nói cho tổ phụ tên của ngươi."
Tới gần buổi trưa, đoàn người của Tô Uyên cùng Tô Kỳ, Tô Ngọc cũng về tới kinh thành.
Việc đầu tiên mà Tô Kỳ và Tô Ngọc làm là tranh nhau chạy đến thăm tổ phụ.
“Ta trước!"
“Ta trước!"
Huynh đệ hai người ngươi túm ta, ta túm ngươi, ai cũng không nhường ai.
Cuối cùng, Tô Ngọc lấy lợi thế mảnh mai đã dẫn trước nhị ca nửa bước, chen vào phòng của lão Hầu gia trước.
Hai huynh đệ đang ôn ào bên ngoài lập tức im lặng ngay khi bước vào phòng của lão Hầu gia.
Nhìn người tổ phụ trước khi bọn họ xuất phát còn có thể đánh quyền trong viện, lúc này chỉ có thể suy yếu địa nằm trên giường bệnh, hốc mắt hai người đỏ hoe.
"Tổ phụ đây là làm sao vậy?" Tô Ngọc nghẹn ngào.
Trong thư nói rằng thân thể của tổ phụ không được tốt, nhưng bọn họ cũng không ngờ sẽ tệ đến như vậy.
Tô Kỳ tự trách mình nói: "Đều là lỗi của ta, nếu biết... ta cũng sẽ không làm cái gì, cũng không làm lễ cập quan..."
"Không phải lỗi của huynh đâu, nhị ca." Tô Ngọc hiếm khi không đá rớt đài của với lão nhị "Huynh ở trong phủ cũng chả giúp được cái gì mà”
Tô Kỳ khit mũi: "Ít nhất ta có thể ở bên tổ phụ..."
Tô Ngọc: "Nhị ca, huynh đừng quá coi trọng bản thân."
Tô Kỳ: "..."
Tô Uyên cũng đến gặp lão Hầu gia, sau đó lòng nặng triu đi đến thư phòng bên cạnh.
"Phù đại phu nói thế nào?" Tô Uyên hỏi.
Tô Mạch không giấu diếm phụ thân bất cứ điều gì: "Bị trúng độc, bệnh tim."
Tô Uyên kinh hãi, nắm chặt tay vịn ghế dựa: "Cái gì? Làm sao tổ phụ của con có thể bị trúng độc?"
Bệnh tim cũng làm cho người ta bất ngờ, nhưng trúng độc càng khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng. Tô Mạch nói: "Nhi tử đang âm thầm điều tra, nhưng trước mắt vẫn chưa có manh mối gì, con đã hỏi qua vê đồ ăn thức uống hằng ngày của tổ phụ, cũng không có gì kỳ lạ, có thể loại trừ khả năng không cẩn thận trúng độc."
Cái gọi là không cẩn thận trúng độc dùng để chỉ thực phẩm không tương thích với nhau, tình trạng này tuy hiếm gặp nhưng không phải là chưa từng xảy ra.
Độc mà lão Hầu gia trúng hiển nhiên không thuộc loại này.
Tô Mạch nói tiếp: "Con nghi ngờ... có người đã hạ độc với tổ phụ, nhưng hạ như thế nào, ra tay từ đây, con vẫn còn chưa điều tra ra."
Tô Uyên gật đầu, đồng tình với suy đoán của nhi tử: "Kẻ nào lại đi hạ độc tổ phụ của con?"
Tô Mạch nghiêm túc nói: "Tổ phụ chinh chiến cả đời, cương trực công chính, gây thù hằn vô số, từ mặt động cơ mà nói, sợ là rất khó khoanh vùng hung thủ, từ mặt lợi ích mà nói, người đầu tiên được lợi kỳ thật là phụ thân.”
Tô Uyên muốn nói lại thôi.
Tô Mạch nói: "Tổ phụ đi rồi, phụ thân có thể thuận lợi thừa kế phủ Trấn Bắc Hầu. Con biết, phụ thân sẽ không hãm hại tổ phụ, nhưng đủ loại quan lại trên triều đình, bách tính trong kinh thành, tất cả đều biết mấy tháng trước, tổ phụ từng cãi nhau một trận lớn cùng phụ thân, tổ phụ thậm chí còn tuyên bố, muốn phế phụ thân vị trí thế tử của phụ thân, trả tước vị của Hầu phủ lại cho triều đình."
Tô Uyên cười khổ: "Cho nên, vì giữ được tước hiệu, rất có thể ta sẽ xuống ta với tổ phụ của con.”
Tô Mạch ánh mắt kiên định: "Phụ thân sẽ không, nhưng lời đồn có thể gây thị phi."
Tô Uyên tất nhiên là sẽ không hãm hại phụ thân của chính mình, ông ta biết nhi tử cũng thật sự tin tưởng ông ta, nhi tử chỉ đang bàn chuyện, nghiên ngẫm mọi mặt, phân tích một cách khách quan và vô tư.