Chuong 474: Doan Tu 2
Chuong 474: Doan Tu 2Chuong 474: Doan Tu 2
Ông ta thật tự hào vì có được một người nhi tử như vậy.
Thấy phụ thân không phản cảm, Tô Mạch mới yên tâm nói tiếp: "Tổ phụ nắm binh quyền trong tay, nếu như người mất đi, không ít thế gia võ tướng được lợi, Vệ gia, Mộ Dung gia, Tần gia, Lãnh gia.”
Tô Uyên lắc đầu: "Tần gia, Tô gia mâu thuẫn, không có tổ phụ của con, thế lực của Tần gia trong triều cũng sẽ suy yếu, Tần gia sẽ không hãm hại tổ phụ của con đâu. Về phần Vệ gia cùng Lãnh gia...
Tô Uyên ngừng nói.
Tranh chấp Vệ gia cùng Tô gia không thể giải thích rõ ràng chỉ bằng vài lời.
Tô Mạch nói thêm: "Đúng rồi, phụ thân, còn có một chuyện."
Tô Uyên nói: “Con nói di
Tô Mạch nhíu mày: "Tổ phụ... người từng điều tra Tô cô nương sao?"
Tô Uyên khó hiểu nói: "Sao con lại nói như vậy?”
Tô Mạch nói: "Tô cô nương ở quê có một biệt danh, gọi là Béo Nha, con không nhớ đã nhắc đến việc này với tổ phụ, nhưng Tô cô nương nói rằng khi tổ phụ tỉnh dậy, người đã gọi nàng là Beo Nha.
Vẻ mặt Tô Uyên đột nhiên trở nên kích động.
Tô Mạch kỳ quái nhìn ông ta: "Phụ thân?”
Tô Uyên ổn định lại cảm xúc: "Lúc nhỏ cô cô là một cái tiểu mập mạp, phụ thân cứ luôn gọi nàng là Béo Nha...'
Tô Mạch nhìn mấy bức chân dung của cô tổ mẫu treo trong thư phòng, trên bức tranh đã họa không ít dáng vẻ của thiếu nữ ấy, nhưng mà cô nương trong tranh rất duyên dáng, yêu kiều, không liên quan gì đến béo cải
Tô Uyên ho nhẹ một tiếng: "Cô cô đưa cho họa sĩ hai trăm lạng bạc, nhờ hắn ta vẽ nàng gây hơn một chút."
Người có thể béo, nhưng chân dung thì không thể béo!
Trước khi rời khỏi nội các, bức họa chân dung của cô cô bằng cách nào đó đã lưu lạc vào tay dân chúng, mọi người ở kinh thành đều biết rằng Tô gia có một mỳ nhân đẹp tựa tiên nữ giáng trân, vô số binh sĩ phát cuồng vì cô cô, nguyện vì cô cô mà xông vào núi đao biển lửa!
Vẻ mặt của Tô Mạch một lời khó nói hết.
Trong bức tranh này là gây đi một chút thôi sao?
Đây là trực tiếp gọt bớt một nửa cô tổ mẫu đi rồi!... Sắc trời sáng tỏ, một chiếc xe ngựa dừng lại trong ngõ Lệ Hoa yên tĩnh.
Ám vệ chống đỡ đôi mắt thâm sì sì nói: "Thiếu gia, chúng ta đã chờ đợi cả đêm. Ngài có chắc chắn không muốn gõ cửa không? Rốt cuộc ngài đang rối rắm điều chỉ? Nói cra đi, ta sẽ giúp ngài giải quyết có được không.
Vệ Đình hừ lạnh một tiếng.
Lúc ở nông thôn không phải thức dậy rõ sớm sao?
Trời sang canh ba đã bắt đầu làm điểm tâm.
Như thế nào?
Tới kinh thành rồi thì lười đi phải không?
Xe ngựa của Vệ Đình cứ dừng ngoài cửa, oán giận hơn nửa đêm, nếu lửa giận của thiếu gia có thể giết chết người, ám vệ cảm thấy toàn bộ ngõ Lệ Hoa sẽ không còn người sống sót.
Rốt cục, trong viện cũng có động tĩnh .
Vệ Đình hai tai venh lên, lập tức phủi tay áo dài rộng.
Hắn đã khôi phục thân phận, đương nhiên không còn ăn mặc như nông dân nữa.
Trường bào màu trắng, khăn che mặt đen có hoa văn sam màu che phủ cây linh sam, một chiếc thắt lưng ngọc với những đường nét tinh xảo được buộc quanh vòng eo rắn chắc và mạnh mẽ, nhìn từ xa trông mờ ảo như thiên tiên giáng trần, lại gân nhìn xem, là điền thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Trong xe ngựa, ánh sáng của dạ minh châu chói rọi, rơi xuống trên khuôn mặt như ngọc của hắn, càng hiện ra vài phần tuấn lãng thanh nhuận bất phàm.
Túi da này đúng là khuynh nước khuynh thành, cho dù là nữ tử đẹp nhất cũng muốn thở than oán trách không sánh bằng.
"Cửa sổ xe." Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Ám vệ bước ra khỏi xe ngựa, nâng cửa sổ lên.
Vệ Đình: “Quá cao."